Nhưng hắn đi vài bước, rốt cuộc vẫn phái Bạch Diệu ở lại.
“Đi, phối hợp Linh Nghi quận chúa chữa trị cho bệnh nhân, đợi chữa trị hết bệnh nhân, đưa nàng về An thân vương phủ.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong sải bước rời đi, chỉ là bóng lưng của hắn lộ rõ vẻ vắng lặng, còn có đau xót, dường như có một vết sẹo, vĩnh viễn trong lòng hắn, dường như làm cho hắn rốt cuộc không thể mở lòng tiếp nhận người khác.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy bóng lưng tràn ngập đau thương của hắn, đột nhiên trong lòng có chút khó chịu.
Tiêu Cửu Uyên nhất định tưởng là nàng cố ý, nhưng nàng thật sự không nhớ rõ chuyện xảy ra năm đó.
Cho nên hiện tại nàng phải nhanh chóng khôi phục đoạn trí nhớ kia, sau đó nói cho Tiêu Cửu Uyên chuyện ban đầu.
Vân Thiên Vũ nghĩ, lại quay đầu bắt đầu khám và chữa bệnh cho bệnh nhân rất nghiêm túc.
Số điểm của Phượng Linh nhẫn không ngừng tăng.
Đợi sau khi nàng khám và chữa xong cho một bệnh nhân bệnh cuối cùng, Phượng Linh nhẫn đã sớm vượt qua ba nghìn điểm.
Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui vẻ nói không nên lời.
Tiểu Anh cũng hưng phấn nói thầm: “A, thật tốt quá. Chủ tử người có thể mở tầng thứ hai Phượng Linh nhẫn ra rồi.”
Vân Thiên Vũ cũng rất vui vẻ, chậm rãi thở một hơi, sắp xếp người đưa bệnh nhân cuối cùng đi.
Đợi nàng đứng dậy, dân chúng xung quanh ai cũng vô cùng tán thưởng.
“Linh Nghi quận chúa vừa xinh đẹp lại có tiên khí, tâm địa lại rất thiện lương.”
“Đúng vậy, Linh Nghi quận chúa chính là tiên nữ trên trời.”
Vân Thiên Vũ cũng không để ý gì tới tiếng nói chuyện của dân chúng bên cạnh.
Thật ra nàng không để ý dân chúng nhìn nàng như thế nào, nàng chỉ làm chuyện bản thân muốn làm.
Nếu nàng muốn làm, người khác nói không tốt, nàng cũng sẽ làm, không quan tâm tốt hay không tốt.
Tiêu Dạ Thần cách đó không xa đã đi tới, đi thẳng đến trước mặt nàng, ấm giọng nói: “Tiểu cô cô, chúng ta đi thôi, hồi phủ.”
“Được.”
Vân Thiên Vũ sốt ruột mở tầng thứ hai Phượng Linh nhẫn ra, cho nên lập tức gật đầu đồng ý.
Vân Thiên Vũ cùng đám người Tiêu Dạ Thần lên xe ngựa An thân vương phủ, bên đường phố phía sau vang lên những âm thanh nhiệt liệt.
Trên cơ bản đều là ca ngợi Vân Thiên Vũ, đương nhiên trong đó cũng không thiếu tiếng ca ngợi Tiêu Cửu Uyên.
Cuối cùng không ít người tiếc nuối, Ly thân vương gia cùng Linh Nghi quận chúa thật sự rất xứng đôi.
Chẳng những tướng mạo xứng đôi, làm việc cũng xứng đôi.
Hai người đều có tình yêu như vậy, người như vậy nên ở bên nhau.
Mỗi người đều vô cùng tiếc nuối.
Lúc này Vân Thiên Vũ đã về tới An thân vương phủ, vừa về tới An thân vương phủ, nàng liền về nơi ở của mình.
Lúc trước Tây Phượng viện bị nổ, bây giờ vẫn chưa sửa chữa xong, trước mắt nàng ở viện khác trong An thân vương phủ.
Vân Thiên Vũ chân trước vừa mới tiến vào sân, Tiêu lão vương gia sau lưng đã chạy tới.
Bởi vì lúc trước lão nhận được tin tức, nói nữ nhi bảo bối của lão, hiện tại đã hồi phục, là một tiểu mỹ nữ đẹp như tiên nữ.
Tiêu Lăng Phong kích động, trong lòng nôn nóng muốn nhìn Vân Thiên Vũ biến thành bộ dáng gì rồi.
Cho nên Vân Thiên Vũ vừa hồi phủ, Tiêu Lăng Phong liền chạy tới...
Chờ khi nhìn thấy Vân Thiên Vũ, Tiêu Lăng Phong kêu lên, hóa ra nữ nhi bảo bối của lão đẹp như vậy.
“Vân nha đầu, hóa ra con đẹp như vậy, lão nhân ta đã lời rồi, đã lời rồi.”
Tiêu Lăng Phong cười ha hả, nhưng nghĩ đến cháu trai của mình, trong lòng lại có chút buồn.
Sau này rốt cuộc Thần Nhi sẽ vừa mắt nữ nhân khác chứ...
Bởi vì trên đời này nếu muốn tìm một người đuổi kịp Vân nha đầu, dường như không có.