Vân Thiên Vũ nhíu mày, vừa nghĩ liền biết nữ nhân này chết như thế nào, còn không phải là bị Vân Thiên Tuyết hại chết sao, Vân Thiên Tuyết ngày hôm qua liên tiếp bị thiệt hại nghiêm trọng, đầu tiên là ở Tưởng quốc công phủ bị tra ra cùng người hạ độc hại Tưởng lão quốc công có liên quan, sau đó nàng ta lại trước mặt mọi người cỡi quần áo.
Sau đó nửa đêm, nàng ta cùng con trai lớn của Tưởng gia Tưởng Vân Long ở chung một chỗ, mặc dù mẫu thân nàng khôn khéo, tại chỗ nghiệm thân sáng tỏ thân phận của nàng ta, chứng minh nàng trong sạch, nhưng vậy thì thế nào đây.
Hiện tại cả kinh thành, danh tiếng nàng coi như đã hủy diệt rồi, hơn nữa môn đệ có chút gia thế ta cũng sẽ không cưới nàng làm thê.
Đầu tiên danh tiếng Vân Thiên Tuyết hoàn toàn bị phá hủy, thứ hai Vân Thiên Tuyết liên tiếp cùng Tưởng gia dính dấp hai chuyện, Tưởng gia sẽ không chịu để yên, nhà nào không sợ chết dám đi đắc tội Tưởng gia a.
Vân Thiên Tuyết chịu tổn thất lớn như vậy, trong lòng sao lại có thể không hận, không tức giận.
Nàng ta tự nhiên muốn tìm người phát tiết, mà lúc trước Vân Thiên Nguyệt dám phản kháng nàng ta, nàng ta liền đem tức giận phát tiết đến trên người Vân Thiên Nguyệt.
Vân Thiên Vũ nghĩ thông suốt hết thảy, chẳng muốn quan tâm đến những chuyện này.
Vân Thiên Nguyệt chết sống cùng nàng có quan hệ gì đâu.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ di chuyển cánh tay đứng dậy xuống giường, Họa Mi lập tức lấy y phục tới đây giúp nàng mặc quần áo.
Vân Thiên Vũ vừa mặc quần áo vừa nhìn Họa Mi, nghĩ đến đêm qua Họa Mi thiếu chút nữa bị người chôn sống, nàng không khỏi suy nghĩ đưa Họa Mi đi, chuyện này lúc trước nàng đã nghĩ qua, tìm một người cho Họa Mi, để cho nàng an tâm nàng ấy sống cuộc sống gia đình bình yên.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ ôn nhu nói: "Họa Mi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hồi tiểu thư, nô tỳ mười bảy."
"Cái tuổi này người nên lập gia đình, ngươi và ta nói một chút, ngươi thích hạng người gì, ta thay ngươi chọn lựa người để cho ngươi gả đi, ta sẽ cho ngươi một số lớn của hồi môn, để cho ngươi cơm no áo ấm sống qua ngày."
Vân Thiên Vũ dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, Diệp Gia, Điêu Gia còn có Tiểu Linh Đang tất cả đều nhìn sang.
Họa Mi đầu tiên là giật mình, từ từ nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, càng ngày càng nhiều, cuối cùng không tiếng động khóc.
Vân Thiên Vũ nhìn nàng khóc thành như vậy, vội vàng nói: "Ngươi có lời gì cứ nói, đừng khóc."
Họa Mi khổ sở nói: "Tiểu thư, có phải bởi vì ta vô dụng, cho nên tiểu thư không cần ta nữa, muốn đuổi ta đi."
Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Họa Mi ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta không phải là muốn đuổi ngươi đi, mà là sợ hại ngươi, chuyện đêm qua ngươi cũng thấy đấy, nếu không phải chúng ta kịp thời chạy tới, ngươi đã không toàn mạng, ta không muốn ngươi lại bị hại, cho nên mới tính toán thay ngươi tìm một nhà khá giả, để cho ngươi gả qua, sau này ngươi vui vẻ sống qua ngày."
Họa Mi lại kiên định nhìn Vân Thiên Vũ, nước mắt chảy càng dữ tợn hơn.
"Nhưng tiểu thư, ta không muốn lập gia đình, ta từ nhỏ đã cùng tiểu thư ở chung một chỗ, không có thói quen cùng những người khác ở chung một chỗ, ta sợ sẽ bất an."
Nhất là sau khi chuyện đêm qua phát sinh, nàng sợ người xa lạ hơn, nàng vừa nghĩ tới liền sợ, nàng chỉ muốn đợi ở bên người tiểu thư, như vậy nàng mới cảm giác được an toàn.
Vân Thiên Vũ nhìn nàng càng khóc càng thương tâm, vội vàng đưa khăn thay nàng lau nước mắt: "Được rồi, được rồi, ta chỉ là nói một chút, ngươi nếu như một lòng không lấy chồng, ta cũng sẽ không ép ngươi gả, ngươi nên biết ta không có ý đuổi ngươi, chỉ là muốn để cho ngươi sau này thật vui vẻ sống."
Họa Mi khóc cười: "Ta đi theo tiểu thư đã cảm thấy hạnh phúc, lo gì chuyện sống chết, ta cũng không hối hận."
Bởi vì nàng không biết sợ, nhưng nàng vừa rời khỏi tiểu thư liền cảm thấy sợ hãi.