Bên ngoài sân đấu, một con mèo nhỏ màu trắng nhanh chóng lách mình nhảy lên.
Nó vừa lên sân đấu, mọi người ở dưới đài đều kinh ngạc nhìn chằm chằm trên đài, chỉ có Bùi San biết sự lợi hại của Ngạo Minh, cho nên nàng ta vui vẻ cười thầm.
Những người khác lại nhịn không được bắt đầu bàn tán.
"Con mèo nhỏ này đánh với ma sói cấp bốn không phải muốn chết sao?"
"Chỉ cần một móng vuốt là thành một đống thịt vụn rồi."
Mọi người càng nói càng náo nhiệt, con mèo nhỏ trên đài cao nhanh chóng đung đưa người, sau đó con mèo nhỏ kia từ từ biến lớn lên, càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí còn cao tới hai mét, đồng thời nó đã khôi phục hình dạng vốn có.
Một con báo cả người trắng như tuyết, thật sự giống như vua trong rừng.
Lúc này mọi người kinh ngạc kêu lên.
"Má ơi, báo vương, đó là báo vương."
"Báo vương tại sao lại đi theo Bùi Khê vậy?"
Ngạo Minh không để ý tới người ở dưới đài, nó gầm lên giận dữ, thân hình vừa động liền bay về phía ma sói cấp bốn này.
Một báo một sói ở trên đài cao hung hăng đánh nhau, tiếng rống giận dữ vang lên không ngừng, hai con thú lớn thì sức phá huỷ cũng rất lớn.
Hai con quyết đấu trên đài, chớp mắt đã hủy diệt một mảng lớn sân đấu. Mọi người ở dưới đài kinh hãi lùi về phía sau.
Trên đài Vân Thiên Vũ không hề quan tâm đến một báo một sói đang giận dữ đánh nhau, khóe miệng nàng vẽ ra nụ cười lạnh, từng bước đi đến trước mặt Hồng Thù.
Hồng Thù kinh hãi giãy giụa lùi về phía sau, nhìn Vân Thiên Vũ giống như nhìn thấy ma vậy.
Nàng ta thật sự nghĩ mãi mà cũng không ra tại sao nữ nhân này cuối cùng lại có thể đánh bại nàng ta. Nếu nói là nàng dùng thuốc, độc dược tầm thường đối với linh sĩ căn bản không có tác dụng. Trừ phi là độc đan, nhưng trên người nữ nhân này có độc đan sao? Thật sự không thể nào.
Hơn nữa nàng ta còn xuất ra tứ tinh ma thú, vốn tưởng rằng nhất định có thể xé nát nữ nhân này, kết quả thì sao, nàng thậm chí còn có một con báo vương. Hồng Thù chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Giọng nói lạnh như băng của Vân Thiên Vũ vang lên: "Lúc trước là ai kiêu căng nhịn không được mạnh miệng, bây giờ là ai thua đến khó coi như vậy đây."
Vân Thiên Vũ nói xong, tiến lên hung hăng đạp vào trước ngực Hồng Thù một cước, Hồng Thù nhìn thấy bộ dạng hung ác của nàng liền bị dọa sợ, nhanh chóng xin tha: "Ta không dám nữa, ngươi thắng rồi, ngươi thắng rồi. Ta thua, ta nhận thua."
Quyết đấu trên đài, chỉ cần một bên nhận thua thì trận quyết đấu có thể dừng lại.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ cũng không để ý tới Hồng Thù, nàng ta cho dù nhận thua, nàng cũng không có ý định tha cho nàng ta.
Cho nên mắt thấy Hồng Thù cầu xin tha thứ, Vân Thiên Vũ xoay người dùng sức hung hăng đạp lên người nàng ta, bịch bịch bịch, xương trước ngực Hồng Thù bị đạp kêu răng rắc, nàng ta hét lên vô cùng thảm thiết.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhấc chân trực tiếp đá bay Hồng Thù ra khỏi sân đấu, sau đó nàng âm u cười lạnh ngẩng đầu nhìn dưới sân đấu.
Lúc này mọi người đều kinh ngạc, đồng thời mọi người cũng biết một chuyện. Nữ nhân này chẳng những hung tàn, hơn nữa lòng dạ còn độc ác, sau này bọn họ tuyệt đối không nên trêu chọc nàng.
Lúc này ở một bên đài cao, báo vương và tứ tinh ma sói đã chiến đấu xong.
Trên người báo vương chỉ chảy ít máu, mà tứ tinh ma sói trực tiếp bị báo vương cắn đến máu chảy ròng ròng, lúc này bởi vì ma sói mất máu quá nhiều, cho nên đang nằm ở trên đài cao thở hổn hển. Bên trong đôi mắt nó hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng trong mắt từ từ mất đi màu sắc, sau đó nhắm mắt lại chết đi.
Bốn phía sân quyết đấu, tất cả mọi người nói không nên lời. Một chủ một thú đều hung ác, sau này bọn họ gặp nàng thì tốt hơn vẫn nên đi đường vòng, vốn Bùi Khê này đã đủ hung ác rồi, hiện tại còn có thêm một con báo vương, như vậy thì càng hung ác hơn rồi.
Bốn phía yên tĩnh, cho đến khi tiếng vỗ tay của Bạch Doanh Doanh và Bùi San vang lên.
"Khê tỷ tỷ thật lợi hại."
"Bùi Khê, muội giỏi thật đấy."