“Đợi khi ngươi tham dự xong long phụng tranh bá, ta hi vọng ngươi có thể gia nhập vào Nam Vân cung của chúng ta.”
“Tây Thương điện.”
“Phù Vân cung.”
Mọi người đều tranh giành.
Tiêu Cửu Uyên miễn cưỡng nói: “Đợi sau khi long phụng tranh bá kết thúc rồi nói tiếp.”
Hắn nói xong liền quay người đi vào phòng, trực tiếp đóng cửa trước mặt người của hai cung một điện, không thèm để ý đến họ.
Những người ở ngoài hơi lúng túng nhưng suy nghĩ một lát liền trở lại bình thường, ai bảo người ta có năng lực, tuổi trẻ như thế đã là cao thủ cấp linh hoàng, đợi một thời gian nữa nói không chừng sẽ đột phá linh hoàng, trở thành cao thủ cấp linh tôn.
Nếu bọn họ có cao thủ cấp linh tôn trấn thủ thì lợi hại biết bao.
Người của hai cung một điện mơ tưởng hão huyền rồi rời đi, nhưng trước khi đi, cả ba thế lực lớn đều phái người ở lại canh giữ, ngăn cản những người khác, không cho họ đến cướp người.
Vân Thiên Vũ ở trong phòng.
Nàng chán nản nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Bọn họ điên rồi, lại chạy đến đây để tranh giành người.”
“Điên hay không không biết, nhưng không có thứ gì tốt là thật.”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói rồi ngồi xuống một bên, Vân Thiên Vũ, Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia đều kể lại những chuyện sau khi họ chia tay.
Vân Thiên Vũ kể chuyện mình vào Bùi gia như thế nào, làm sao để đại diện cho người của Bùi gia, người của Bạch Hạc thành vào học viện Thiên Kình tu luyện.
Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia nghe xong vô cùng kinh sợ, xem ra cả ba người bọn họ đến đây đều có những ngày tháng không dễ dàng.
Nhưng sau này nhất định sẽ tốt hơn.
Cả ba còn đang nói chuyện thì Điêu Gia ở bên ngoài nói: “Lại có người đến sao?”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh.
Toàn thân Tiêu Cửu Uyên toát ra sự lạnh lùng, đôi mắt sầm lại rồi bước ra ngoài.
Người lần này đến không phải là người của các thế lực lớn mà là Cổ Thiên, thiếu chủ của Hắc Diễm thành.
Cổ Thiên mặt mày tươi cười nhìn Tiêu Cửu Uyên, chào hỏi một cách khách sáo: “Tiêu Cửu công tử, Diệp Gia đang ở đây sao? Ta đến đón nàng ấy.”
Tiêu Cửu Uyên không hề có chút thiện cảm với tên này, lạnh lùng nói: “Diệp Gia không đi đâu cả, mời Cổ công tử về cho.”
Cổ Thiên giật mình, sau đó trong lòng thấy hơi bất an.
Sở dĩ y có thể thuận lợi ngồi ở vị trí thiếu chủ của Hắc Diễm thành đều là do Diệp Gia giúp y, nếu không có Diệp Gia thì có khi nào y sẽ bị các huynh đệ khác kéo xuống không.
Lúc này Cổ Thiên mới ý thức được Diệp Gia có lợi thế nào đối với mình.
Bây giờ nếu không có nàng ở bên cạnh thì sẽ rất phiền phức.
Cổ Thiên nghĩ một lát rồi nhíu mày nói: “Tiêu Cửu công tử nói thế là có ý gì? Diệp Gia là người ta mang tới, cái gì gọi là không đi đâu cả?”
Giọng nói của Vân Thiên Vũ ở trong phòng vang lên: “Tiêu Cửu Uyên để cho y vào đi.”
Tiêu Cửu Uyên không vui, bởi vì rõ ràng là tên này có ý với Vân Thiên Vũ, hiện tại Vũ nhi không mang áo choàng, nếu tên này vào phòng chỉ sợ lại suy nghĩ lung tung.
Nghĩ đến điều này Tiêu Cửu Uyên càng muốn đánh Cổ Thiên.
Nhưng Vũ nhi đã nói rồi, hắn cũng không thể ngăn cản.
Sở dĩ Vân Thiên Vũ bảo Tiêu Cửu Uyên cho Cổ Thiên vào là vì Diệp Gia kéo nàng, nhờ nàng nói giúp.
Ở ngoài, Tiêu Cửu Uyên đứng tránh sang một bên cho Cổ Thiên đi vào.
Cổ Thiên vừa vào liền nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mỹ miều đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Nàng giống như một luồng ánh sáng thu hút mọi sự chú ý của người khác, làm cho người ta hoàn toàn phớt lờ những người còn lại.