Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch suy nghĩ đến cuối cùng, đến bây giờ không tìm được chút manh mối để phá giải, hắn không nhịn được quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ hỏi: "Nước cờ này có thể có phương pháp phá giải? Nó chẳng qua là nước cờ chết."
Vân Thiên Vũ cười lạnh: "Tuyên vương có suy nghĩ thật hay, nếu ta dám bố trí ra, đương nhiên là có phương pháp để phá giải nó."
Ánh mắt Tiêu Thiên Dịch không khỏi tha thiết, thật nhanh mở miệng thỉnh giáo: "Không biết có được hay không chỉ điểm một phần?"
Vân Thiên Vũ trực tiếp không cho Tiêu Thiên Dịch nửa điểm mặt mũi, lạnh lùng cự tuyệt.
"Tuyên vương vẫn là tự mình tìm biện pháp phá giải đi, nếu như nói ra còn có ý nghĩa sao?"
Vân Thiên Vũ không nể mặt, khiến cho Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn nhìn Vân Thiên Vũ, trong lòng không nói ra được hối hận.
Đúng vậy, ngay giờ phút này, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch hối hận.
Mặc dù không có lộ ra dung mạo, Vân Thiên Vũ vẫn như cũ có ngồi lên vị trí Tuyên vương phi, nhưng tại sao từ trước nàng một chút cũng không có biểu hiện ra.
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch đau lòng không thôi, lại nhìn vào ván cờ Cửu Kiếp Linh Lung lợi hại trước mặt.
Mà Tiêu Cửu Uyên ngồi ngay thẳng xa xa vẫn không nhúc nhích, đương nhiên thấy được ánh mắt Tiêu Thiên Dịch, đồng mâu không nói ra được thầm trầm, khóe môi nở nụ cười tự tiếu phi tiếu.
Hiện tại đang hối hận, chậm.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng hừ, sau đó quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, trong con ngươi tràn đầy âm ngao lạnh lùng, đáng chết khốn kiếp, ai kêu nàng làm ra một Cửu Kiếp Linh Lung như vậy, để cho những tên kia giống như hăng máu gà vậy, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch còn hối hận.
Ánh nhìn của Tiêu Cửu Uyên như lưỡi dao sắc bén rơi trên người Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ tự nhiên cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn sang, thấy Tiêu Cửu Uyên hung hăng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia rõ ràng là cảnh cáo nàng, an phận chút.
Vân Thiên Vũ nhíu mày, tức giận lườm hắn một cái, an phận cái gì an phận, không phải chỉ bày một ván cờ thôi sao?
Chẳng lẽ muốn nàng bị người chèn ép bỏ cuộc sao? Nàng mới không muốn bị người mắng phế vật vô năng đây.
Vân Thiên Vũ không thèm quan tâm đến lý lẽ của Tiêu Cửu Uyên, thong thả ung dung thu hồi tầm mắt, giống như không thấy cảnh cáo của Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng như vậy, tim bị tức đến đau, hung hăng thu hồi tầm mắt, vừa đúng thấy Lục Uyển Nhi lúc trước lên tiếng khiêu khích Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên khóe môi từ từ vẽ ra nụ cười vui vẻ đầy máu tanh.
Hắn không thoải mái, tự nhiên sẽ không để cho người khác vui vẻ như vậy được.
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, xoay mình quát lạnh lên tiếng: "Người đâu, đem Lục Uyển Nhi kéo xuống vả miệng, hung hăng đánh, đánh nát miệng của nàng ta mới thôi."
Một lời khiến cho không ít tiểu thư khuê các tái mặt, mà Lục Uyển Nhi càng thêm bị dọa sợ đến kêu thảm nhào ra, bùm bùm dập đầu: "Ly thân vương gia tha mạng a, tha ta một lần đi."
"Tha cho ngươi, có thể sao?"
Tiêu Cửu Uyên không lưu tình lạnh lùng châm biếm, phía sau Hắc Diệu như lang như hổ đi ra, không nói lời nào vả miệng Lục Uyển Nhi.
Ba ba tiếng bạt tai vang không ngừng, tại chỗ tiểu thư khuê các, mọi người bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, có vài người nhát gan khóc rống lên.
Lúc này còn ai có tâm trạng mà chơi đáng trống truyền hoa.
Trong nhóm ữ quyến, Vân Thiên Tuyết giận đến muốn phát điên lên, nàng ta vốn dĩ muốn cho Vân Thiên Vũ mất thể diện, kết quả, Vân Thiên Vũ chẳng những không có mất thể diện, ngược lại dẫn đến sự chú ý của rất nhiều nam nhân, thậm chí ngay cả Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng chú ý tới nàng.
Tuyên vương lúc trước nhìn Vân Thiên Vũ, trong ánh mắt rõ ràng có ý hối hận.
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Tuyết phát điên càng muốn điên rồi, tại sao, tại sao nam nhân nào cũng chú ý tới Vân Thiên Vũ tiện nhân đó, nàng ta có gì tốt.