Quân Hạo Thiên dẫn theo Vân Thiên Vũ rẽ năm quẹo bảy tiến vào một tòa mê trận, đoàn người nhanh chóng đi tới một vách núi, Quân Hạo Thiên đưa tay ra ấn một cơ quan cự thạch, một thanh âm vang lên.
Giữa hai ngọn núi lại có một cây cầu treo bằng đá được kéo dài ra.
Quân Hạo Thiên khách khí nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Xin mời cô nương.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, nhấc chân muốn bước lên cầu treo đá phiến, không nghĩ Diệp Gia đi phía sau đột nhiên kêu lên: “Vũ Mao, ta với muội cùng vào sơn trang nha.”
Nàng ấy sẽ không trơ mắt nhìn biểu muội một mình tiến vào Thiên Mộc sơn trang, nếu như biểu muội cuối cùng không ra được, có nàng ấy ở cùng nàng, cũng sẽ không đến nỗi quá tịch mịch quá cô độc.
Diệp Gia mở miệng, Vân Thiên Vũ dừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Gia, giờ khắc này trong lòng nàng có chút ấm ấp, vào thời điểm nàng bị Tiêu Cửu Uyên nghi ngờ, hoài nghi, may mắn có biểu tỷ ở bên cạnh nàng.
Nhưng nếu như nàng không trị không được bệnh cho sơn trang phu nhân, cả đời sẽ không thể ra khỏi sơn trang, nếu biểu tỷ cùng nàng vào trang, chẳng phải sẽ làm lỡ dỡ nàng ấy.
Vân Thiên Vũ đang muốn nói gì đó, Diệp Gia đã nhìn về phía Quân Hạo Thiên nói: “Quân trang chủ, ta bằng lòng cùng biểu muội ta vào sơn trang, xin Quân trang chủ thành toàn.”
Nếu dựa theo quy cũ xưa nay, Diệp Gia sẽ không được vào núi.
Nhưng Quân Hạo Thiên thấy được hy vọng nơi Vân Thiên Vũ, cho nên hôm nay tâm trạng không tệ, hiếm có lắm mới gật đầu.
Diệp Gia lập tức vui vẻ đi đến bên Vân Thiên Vũ: “Vũ Mao, đi, ta với muội cùng nhau vào núi.”
“Biểu tỷ, cảm ơn tỷ.”
Vân Thiên Vũ trong lòng ấm áp mở miệng, Diệp Gia không nhịn được lườm nàng một cái: “Chúng ta là quan hệ gì, còn cần phải nói cám ơn sao? Muội yên tâm, mặc kệ muội có thành công trong việc chữa khỏi cho Quân phu nhân hay không, ta đều ở bên muội.”
Lời Diệp Gia vừa nói ra, Quân Hạo Thiên ở phía sau lập tức tiếp lời: “Ta tin tưởng vị cô nương này tất nhiên có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta, cho nên các ngươi yên tâm đi, các ngươi sẽ nhanh chóng được ra khỏi Thiên Mộc sơn trang.”
Ông ta chỉ ước gì họ có thể xuống núi, bởi vì điều này cho thấy phu nhân của ông ta đã khỏe rồi.
Vân Thiên Vũ đồng tình với lời của Quân Hạo Thiên, mặc kệ phu nhân của Thiên Mộc sơn trang bị bệnh gì, nàng đều sẽ trị khỏi, sau đó lấy được hoa linh quỳ tám cánh thay Tiêu Cửu Uyên giải độc trong cơ thể.
“Đi thôi.”
“Hảo.” Một hàng vài người theo cầu treo đá phiến giữa hai ngọn núi tiến vào Thiên Mộc sơn trang.
Phía sau, trên quảng trường giữa sườn núi, sau khi Tiêu Cửu Uyên cùng Phượng Vô Nhai đối kích một chưởng, liền lắc người muốn đi theo người phía trước, nếu như hắn không thể ngăn cản Vân Thiên Vũ tiến vào Thiên Mộc sơn trang, vậy hắn sẽ cùng nàng đi vào, chỉ cần hắn đi theo Vân Thiên Vũ vào Thiên Mộc sơn trang, tất nhiên có thể nghĩ cách cùng nàng đi ra.
Chỉ là Tiêu Cửu Uyên đi theo hai bước, liền phát hiện không thấy Vân Thiên Vũ đâu.
Hắn nhanh chóng hiểu ra, Vân Thiên Vũ bọn họ đi vào một tòa mê trận, Tiêu Cửu Uyên đối với đại trận các loại có chút tinh thông, cho nên chỉ một lát sau, hắn thông qua trận nhãn thấy được bên trong, lúc này Vân Thiên Vũ cùng Diệp Gia hai người đã theo Quân Hạo Thiên đi lên cầu treo đá phiến.
Tiêu Cửu Uyên muốn ngăn cản, hoặc là đi theo cũng không được rồi.
Sắc mặt của hắn khó coi không thể tả, đôi mắt thâm thúy đầy u ám, hàn khí ngút ngàn, hắn xoay người đi tìm Phượng Vô Nhai tính sổ.
Nếu không phải Phượng Vô Nhai thình lình đánh ra một chưởng, tất nhiên hắn có thể đi theo Vân Thiên Vũ tiến vào Thiên Mộc sơn trang.
Nhưng mà bây giờ vì một chưởng của y, hắn không có cách nào cùng nàng tiến vào Thiên Mộc sơn trang.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến điều này, trong lòng buồn bực nói không nên lời, kết quả của buồn bực chính là hắn đi khiêu chiến với Phượng Vô Nhai.
Hai người ở trong ngọn núi bên ngoài Thiên Mộc sơn trang, ước chừng đánh nhau ba ngày mới ngưng.