Đương nhiên bọn nó tích cực như vậy, không phải là vì cứu Tiêu Cửu Uyên mà là vì cứu Ngạo Minh.
Tuy rằng Ngạo Minh kia đã lâu không bị ăn đòn, nhưng ở chung thời gian dài như vậy, bọn nó cũng không nỡ để nó chết.
Vân Thiên Vũ cũng không sốt ruột tìm cơ quan mà nhìn xung quanh, xem chỗ nào có khả năng cất giấu cửa ra nhất.
Cuối cùng nàng nhìn thấy trên cổng vòm nửa vòng tròn của hoàng lăng có một đôi mắt điêu khắc bằng đá dường như hơi khác thường, hai con mắt có chút khác biệt.
Một lớn một nhỏ.
Nếu không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra.
Có lẽ người bình thường cho rằng thợ xây đã làm sai rồi, nhưng Vân Thiên Vũ biết thợ xây có thể tu sửa hoàng lăng, mỗi người đều có bản lĩnh rất lớn, làm sao có thể xuất hiện khác biệt như vậy.
Tim Vân Thiên Vũ kích động, nàng nhanh chóng tiến lên từng bước, đưa tay ra nhấn xuống mắt nhỏ.
Nàng nhấn một cái, mắt nhỏ kia liền rụt đi vào, sau đó vang lên tiếng rầm rầm.
Một nơi cách cửa vòm lớn của hoàng lăng không xa đột nhiên nứt ra, lộ ra một cái lỗ chỉ đủ một người chui vào.
Vân Thiên Vũ kích động, nàng nhanh chóng đi đến cái lỗ.
Quân Hạo Thiên ở bên cạnh đưa tay ra ngăn cản nàng: "Vũ nhi, con cẩn thận chút, phía dưới này là hoàng lăng, cơ quan rất nhiều, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm."
"Không sao, con đi xuống xem một chút, mọi người ở phía trên chờ con."
Kết quả tất cả mọi người không đồng ý. Cuối cùng mọi người quyết định Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc cùng Vân Thiên Vũ đi xuống hoàng lăng tìm Tiêu Cửu Uyên và đám người Long Lân quân.
Diệp Gia và Ảnh Tử mang theo thuộc hạ của Ly vương phủ canh giữ ở bên ngoài hoàng lăng, giúp đám người Vân Thiên Vũ canh chừng thật tốt, không để người khác động vào cửa ra của hoàng lăng.
Điêu Gia và Tiểu Anh đi theo Vân Thiên Vũ xuống hoàng lăng.
Trên đường đi, Vân Thiên Vũ nhanh chóng căn dặn Điêu Gia: "Ngươi lưu lại một chút mùi đặc biệt, lát nữu chúng ta còn phải đi về đường cũ, nếu tìm không thấy đường ra thì sẽ phiền toái."
"Vâng, chủ tử."
Mấy người vừa mới đi xuống lỗ nhỏ của hoàng lăng, cơ quan bên ngoài liền đóng lại.
Đám người Vân Thiên Vũ vừa vào hoàng lăng, nàng lập tức thả ra bọ cánh vàng, để bọ cánh vàng dẫn đường đi tìm Tiêu Cửu Uyên.
Trên đường tuy rằng đụng phải không ít cơ quan, nhưng bởi vì Vân Thiên Vũ và đám người Quân Hạo Thiên vô cùng cẩn thận, cố gắng không động loạn vào cơ quan, cho nên an toàn đi vào thạch thất nằm sâu bên trong hoàng lăng.
Bọ cánh vàng không đi, ở ngoài cửa thạch thất chuyển động qua lại, Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy liền biết Tiêu Cửu Uyên và đám người Bạch Diệu rất có thể ở trong thạch thất.
Vân Thiên Vũ ổn định tâm trạng, tiến lên cẩn thận gõ vào vách đá thạch thất, hướng về phía trong hỏi: "Tiêu Cửu Uyên, huynh ở đâu?"
Một lát sau bên trong cũng không có phản ứng gì.
Vân Thiên Vũ không từ bỏ hi vọng, lại gõ vào vách đá hỏi người ở bên trong: "Tiêu Cửu Uyên, mọi người có ở bên trong hay không? Nếu có thì gõ vào vách đá một tiếng."
Lúc này đám người Tiêu Cửu Uyên ở trong thạch thất đã sắp hư thoát*, nhiều ngày không ăn không uống, khiến tất cả mọi người rất suy yếu, cơ thể mềm nhũn tựa vào vách tường, bọn họ cũng đã nghĩ cách hết rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cửa ra.
Chẳng lẽ bọn họ phải chết trong tòa hoàng lăng này hay sao?
Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến Vân Thiên Vũ đang ở cách xa ngàn dặm.
Không biết hiện tại Vũ nhi như thế nào?
Suy nghĩ của hắn có chút mơ hồ, nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hiện tại vừa nghĩ đến hắn đã cảm thấy đau lòng.
Vũ nhi nàng thật sự sống không dễ dàng, mà bản thân hắn thật sự quá khốn nạn, tại sao lại đối xử Vũ nhi như vậychứ. Vốn hắn muốn một đời một kiếp đối xử tốt với Vũ nhi, sủng nàng, yêu nàng, nhưng bây giờ thì sao, hắn lại bị vây ở trong hoàng lăng này không ra được.
Nếu Vũ nhi nàng biết hắn chết trong tòa hoàng lăng này, nàng có thể sẽ rất đau lòng, rất buồn hay không.
***
(*) Hư thoát: Chỉ cơ thể nhiều ngày không ăn không uống nên bị suy nhược, mất nước.