Y nói xong thân hình khẽ động liền muốn động thủ, kỳ thực Lạc Li cũng không muốn đối địch với Chu Tước thế gia, cho nên mở miệng nói:
“Ma Ảnh, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ đi! Ngươi thân là đệ tử Chu Tước thế gia, vì một nữ nhân có đáng không? Phải biết rằng nữ nhân kia có dụng tâm khác, nàng ta cùng lúc quấn lấy Viêm Thiên, lại kết giao với ngươi, rõ ràng nữ nhân này không phải người tốt lành gì, chắc là hạng người lả lơi ong bướm?”
Lạc Li dứt lời, một tiếng ầm vang lên, một đạo linh lực hung hăng lao về phía gã.
Linh lực như cuồng phong tập kích cuốn về phía Lạc Li, Lạc Li biến sắc, giơ tay lên thật nhanh đón lấy.
Sau đó gã đẩy Phượng Phủ Hoàng ra, để tránh là Phượng Phủ Hoàng bị thương.
Những người bên cạnh Lạc Li nhanh chóng nhao nhao rút lui, đợi rút lui đến nơi an toàn, ai cũng ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy người xuất thủ lúc nãy lại chính là Viêm Thiên.
Viên Thiên từ giữa không trung lao nhanh đến, vung tay thi triển linh lực hung hăng đánh về phía Lạc Li.
Lạc Li không dám dùng toàn lực, hai người, hai đạo linh lực hung hăng va vào nhau, sau đó đó bóng người đồng thời văng về phía sau.
Đôi mắt Tiêu Cửu Uyên lạnh như băng nhìn về Lạc Li phía đối diện, gằn từng chữ:
“Bùi Khê, nàng là người ta yêu.”
Bùi Khê, nàng là người ta yêu.
Dường như trong nháy mắt, các đệ tử khu tân sinh nghị luận như ong vỡ tổ.
Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, vô cùng sôi nổi.
Cái gì cũng nói.
Có người ngưỡng mộ, có người ghen ghét.
Không ngờ rằng Viêm Thiên xuất sắc như vậy lại đi thích người quái dị.
Có phải hắn có sở thích khác người thường là thích nữ nhân xấu.
Các nàng ta nói qua nói lại, các nàng ta cố gắng mặc đẹp làm cái gì.
Chỉ cần xấu xí cũng tốt rồi.
Đứng trước đám người đó, sắc mặt Lạc Ly cực kỳ khó coi.
Chỉ là hắn không nói gì, Hoàng Phủ Phượng bên cạnh liền kêu lên: “Ca ca, huynh điên rồi, nữ nhân này có chỗ nào xứng với huynh, nàng ta dựa vào cái gì mà gả vào Thanh Long thế gia.”
Tiêu Cửu Uyên nói chắc như đinh đóng cột: “Nàng ấy yêu ta, cho tới giờ cũng chỉ muốn gả cho ta, không phải là Thanh Long thế gia.”
Đám người ở ngoài, lúc đầu Vân Thiên Vũ tức giận nổi điên, nhưng bởi vì Tiêu Cửu Uyên đứng ra trước mặt mọi người nói thích nàng.
Lòng của nàng lập tức dễ chịu, thân hình nàng khẽ động, bay lên không trung, chớp mắt liền đáp xuống bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, đứng vai kề vai cùng hắn, nàng ngước mắt lạnh lùng nhìn Lạc Li và Phượng Phủ Hoàng đối diện, không sốt ruột nói:
“Ta và chàng thích nhau không liên quan đến Thanh Long thế gia các ngươi, còn việc Thanh Long thế gia làm đối với ta, ta đều nhớ kỹ, ngày nào đó tất nhiên sẽ trả lại cho các ngươi.”
Khắp người Vân Thiên Vũ lạnh lùng, đôi mắt lạnh băng càng sắc bén hơn, vô cùng hung ác.
Lạc Li nghe thấy nàng nói, trong nháy mắt sự bất an dâng lên trong lòng.
Nhưng suy nghĩ của gã bị Hoàng Phủ Phượng bên cạnh cắt đứt.
Hoàng Phủ Phượng nghe Vân Thiên Vũ nói xong, vẻ mặt tỏ ra giễu cợt.
“Ngươi nghĩ Thanh Long thế gia chúng ta sẽ sợ ngươi sao?”
Hoàng Phủ Phượng nói xong giễu cợt cười rộ lên, nàng ta cười kéo theo nhiều người cười theo…
Sắc mặt Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó coi.
Nhất là Tiêu Cửu Uyên, nghĩ đến cho tới nay Vũ Nhi đều chịu khổ vì hắn, mà hắn lại quên nàng, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Rõ ràng là một người không bao giờ rời bỏ hắn, yêu hắn mà hắn lại không bảo vệ được.
Nghĩ tới điều này, hắn liền tức giận bùng nổ, sau đó nhanh chóng kết trận, ầm một cái, một trận pháp xuất hiện, hung hăng đánh về phía Lạc Li và đám người Hoàng Phủ Phượng.