Bởi vì nàng đột nhiên quay đầu lại, đập vào mặt Tiêu Cửu Uyên, chẳng những đụng vào mặt Tiêu Cửu Uyên mà còn đụng phải môi.
Vân Thiên Vũ ngây người, mở to đôi mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, trong mắt Tiêu Cửu uyên tràn đầy vui sướng, nhìn nàng không chớp mắt, giống như nàng là bảo bối của hắn vậy.
Trái tim Vân Thiên Vũ đập loạn nhịp.
Trái tim Tiêu Cửu Uyên cũng đập thình thịch, sau đó hắn không do dự vươn tay ôm lấy người Vân Thiên Vũ, hôn lên môi nàng không hề do dự.
Đôi môi mềm mại khiến hắn muốn từ từ hưởng thụ.
Nhưng trước kia chỉ là lướt qua, đã khiến hắn mơ mộng rất nhiều lần, rất muốn được thưởng thức thêm lần nữa.
Bây giờ đã đạt được ước muốn, nếu hắn buông tha thì há chẳng phải kẻ ngốc sao.
Nụ hôn này của Tiêu Cửu Uyên không giống như nụ hôn lần đầu tiên, chỉ là lướt qua mà lần này hôn đến nỗi Vân Thiên Vũ mềm cả người, vô thức giơ tay ôm lấy cổ Tiêu Cửu Uyên.
Động tác vô thức của nàng, khiến Tiêu Cửu Uyên càng hưng phấn.
Nụ hôn của Tiêu Cửu Uyên càng sâu hơn, đồng thời từng thớ thịt cũng trở nên rung động, cả người vui vẻ không nói được thành lời.
Điều này chứng tỏ Vũ Mao không còn bài xích hắn nữa.
Điều này khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Nhưng Vân Thiên Vũ bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, ngay cả thở cũng không nổi nữa, gương mặt nhỏ bé ửng hồng.
Tiêu Cửu Uyên buông nàng ra dịu dàng nói nhỏ: “Thở đi nào.”
Hắn nói xong, Vân Thiên Vũ tỉnh táo lại, xoay người đẩy ra, sau đó tát một cái vào mặt Tiêu Cửu Uyên: “Người lưu manh.”
Tiêu Cửu Uyên né tránh, nhanh chóng nhảy xuống, đi thẳng tới cung điện của hoàng đế. Hắn biết hành động của mình khá đường đột, Vũ Mao tức giận là lẽ đương nhiên.
Tiêu Cửu Uyên không hề tức giận, giống như con mèo ăn vụng vậy.
Lúc trước Vũ Mao không hề phản kháng lại hắn, chứng tỏ sâu thẳm trái tim nàng không hề bài xích hắn.
Nếu nàng thực sự bài xích ai, người đó đừng mơ tưởng có thể lại gần nàng.
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa thong dong nói: “Ngươi ở đây xem kịch hay đi, ta đi xem có thể điều tra thêm gì từ miệng của thái tử không.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, lắc mình hòa vào màn đêm, nhanh chóng triệu tập thuộc hạ, đi tới tẩm cung của hoàng đế.
Vân Thiên Vũ ở sau lưng trừng mắt tức giận nam nhân như con mèo ăn vụng, trái tim vô cùng tức giận, đồng thời tự trách mình.
Tại sao bản thân mình lúc trước lại để người đó đạt được, hơn nữa hình như có chút quên mình.
Đáng chết, đáng chết.
Vân Thiên Vũ khẽ vỗ vào hai má đang đỏ bừng của mình, ra lệnh tỉnh táo lại, tỉnh táo lại.
Đây chỉ là điều bất ngờ mà thôi.
Đúng chỉ là bất ngờ.
Hoàn toàn là do nàng đang trong trạng thái thôi miên.
Tẩm cung của hoàng đế, hoàng hậu đang cầu xin: “Hoàng thượng, xin người hãy bỏ qua cho Ngự Nhi một lần, bỏ qua cho nó một lần.”
Thái tử gào thét như con sói bị thương: “Giết con đi, con không muốn sống nữa, con không muốn sống nữa.”
Nói xong gã quay đầu nhìn Tưởng hoàng hậu nói: “Bà không phải mẫu hậu của ta, cả đời này, chuyện ta hối hận nhất chính là sinh ra từ bụng bà, hoàng tử khác đều có linh lực bẩm sinh, tại sao ta lại không có.”
“Tất cả những tai ương mà ta phải gánh chịu đều là do bà ban tặng, đúng, đúng là như vậy.”
“Ha ha.”
Hình như thái tử phát điên rồi, hoàng đế càng tức giận, không thèm nhìn gã, trầm giọng hạ lệnh: “Người đâu, đuổi thái tử đi…”
Hoàng đế còn chưa nói hết câu, thái giam bên ngoài đã kêu lên: “Ly thân vương gia tới, Ly thân vương gia tới.”