Mục lục
Thú phi thiên hạ - thần y đại tiểu thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng hoàng hậu không dám nghĩ tiếp. Bây giờ điều bà ta lo lắng nhất là Vân Thiên Vũ.


Vốn dĩ bà ta tưởng chuyện đêm nay không thể thất bại, chắc chắn có thể giết được Vân Thiên Vũ, vì Tiêu Cửu Uyên đang không ở trong kinh thành, nếu phái linh lam cường giả của Tưởng gia đi nhất định có thể giết chết được Vân Thiên Vũ.


Thật không ngờ mạng của nữ nhân này lại lớn thế, đã như vậy rồi mà nàng vẫn có thể chạy thoát.


Bây giờ nàng đã chạy thoát, rất có thể sẽ ra tay đối phó với bọn họ, đối phó với Tưởng gia.


Phải làm sao? Làm sao bây giờ?


Hoàng hậu xoay người, lo lắng nghĩ cách.


Khi Tưởng gia nhận được tin linh lực cường giả không ai còn sống sót, Tưởng lão quốc công không chịu nổi đả kích đã phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.


Những người khác của Tưởng gia hết sức giận dữ.


Không nói đến Tưởng gia đang tức giận điên cuồng mà nói đến An thân vương phủ lúc này đang vô cùng ảm đạm.


Vân Thiên Vũ từ trong cung trở về đã hôn mê không tỉnh.


Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc kiểm tra thì phát hiện linh mạch của nàng bị tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa còn bị thương rất nặng, cho nên nhất thời không thể tỉnh lại.


Bọn họ lập tức truyền linh lực cho Vân Thiên Vũ.


Linh mạch tổn hại nghiêm trọng như vậy nếu không chữa trị ngay, sau này việc tu luyện linh lực sẽ gặp rất nhiều trở ngại.


Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần lo lắng không nói nên lời.


Hai người cứ đứng trước cửa phòng Vân Thiên Vũ.


Nhưng trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì.


Nửa đêm, kinh thành đột nhiên náo động ầm ĩ, dường như kinh động cả kinh thành.


Tiếng vó ngựa, tiếng kêu gào vang lên không dứt.


Người trong An thân vương phủ cũng bị kinh động, tất cả đều thức dậy.


Mọi người nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì nên lập tức bàn tán.


Trong Tây Phượng viện, Tiêu Lăng Phong đương nhiên cũng nghe thấy những âm thanh đó.


Mặt lão liền biến sắc, nhanh chóng bảo Tiêu Dạ Thần ra ngoài xem xét, xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì mà lại ầm ĩ như vậy.


Tiêu Dạ Thần đi ra ngoài.


Gã nhanh chóng trở lại, vội vã bẩm báo: “Gia gia, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi, kinh thành đã bị bao vây.”


“Cái gì, kinh thành đã bị bao vây, kẻ nào dám cả gan bao vây kinh thành.”


“Chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng, chỉ nghe nói kinh thành đã bị bao vây, bốn cổng thành đều bị chặn.”


“Con đi điều tra xem rốt cuộc kẻ nào cả gan làm loạn như vậy, lại dám bao vây cả kinh thành. Ta ở đây chờ Vũ nhi tỉnh lại.”


Tiêu Dạ Thần vâng lời rồi ra ngoài điều tra rốt cuộc là ai bao vây kinh thành.


Tiêu Lăng Phong chờ trước cửa phòng Vân Thiên Vũ ở Tây Phượng viện.


Không lâu sau khi Tiêu Dạ Thần đi, Vân Thiên Vũ tỉnh lại.


Mặc dù nàng vẫn còn yếu ớt nhưng thần sắc đã khá hơn nhiều, linh mạch bị tổn hại trong cơ thể cũng đã được chữa khỏi.


Vân Thiên Vũ nhìn Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc cười nói: “Đa tạ sư phụ và sư mẫu.”


Lâm Tâm Mộc nắm lấy tay Vân Thiên Vũ, dịu dàng vuốt những sợi tóc đang ở trên mặt nàng: “Đứa trẻ ngốc, con việc gì phải khách sao với chúng ta, con không sao là tốt rồi.”


Vân Thiên Vũ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lâm Tâm Mộc, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, không nhịn được mà ôm lấy bà ta, hít hà mùi hương mẫu thân trên người bà ta.


Từ khi nàng nhập vào Vân Thiên Vũ ở kiếp này, đa số đều là tiếp xúc với nam nhân, rất ít tiếp xúc với nữ nhân, nhất là những nữ nhân lớn tuổi.


Bây giờ nàng cảm nhận được tình thương của mẫu thân trên người Lâm Tâm Mộc, vô thức muốn gần gũi với bà ta.


Lâm Tâm Mộc thấy nàng gần gũi như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng.


Bà ta đưa tay ôm lấy Vân Thiên Vũ, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng: “Không sao, không sao rồi.”


Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK