Thị vệ chạy thẳng đến đình bát bảo.
Lúc này tác dụng thuốc trên người Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu cũng đã hạ đi, gã tỉnh táo lại, vội lao tới, quỳ một cái bụp.
“Phụ hoàng, tha cho nhi thần một lần.”
Hoàng đế nhấc chân đá Tiêu Thiên Nghiêu một cái.
Không nhịn giận được gào to: “Kéo xuống chém.”
Thị vệ tiến lên kéo Hoài vương đi.
Vẻ mặt tưởng hoàng hậu phía sau hoàng đế hoàn toàn biến đổi, mặt không còn chút máu, bà ta không thể nhịn được liền mở miệng: “Hoàng thượng, Hoài vương điện hạ luôn biết tiến lùi, hắn không phải hạng người lỗ mãng háo sắc, có phải hắn bị người bỏ thuốc không.”
Vẻ mặt hoàng đế âm trầm u ám không nói nên lời nhưng việc nhi tử ngủ với nữ nhân của hắn bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ không dễ nghe.
Cho nên hắn trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, truyền ngự y tới đây.”
Ngự y được người đưa tới kiểm tra cho Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu rất nhanh.
Tất cả mọi người nhìn ngự y, ngự y kiểm tra xong, nhanh chóng đứng dậy bẩm báo: “Thưa hoàng thượng, Hoài vương điện hạ bị người bỏ thuốc, cho nên mới sảy ra chuyện như vậy.”
Hoàng đế nghe xong thở phào nhẹ nhõm, xem ra ngự y đã nhìn hiểu sắc mặt ông ta.
Ông ta làm như vậy, không phải vì bảo vệ nghiệt tử Hoài vương này, mà là bảo vệ mặt mũi của mình.
Hoàng đế nghĩ vậy, gằn giọng ra lệnh: “Người đâu, tuy Hoài vương bị người bỏ thuốc nhưng thực sự làm ra chuyện vô liêm sỉ, kéo xuống đánh ba mươi gậy, sau này cấm bước ra phủ Hoài vương.”
Hoàng hậu nghe hoàng đế nói xong, vô cùng đau lòng.
Hận không thể chịu tội thay nhi tử, nhưng cũng biết như vậy đã là kết quả tốt nhất.
Hai mắt Thục phi đẫm lệ, quỳ xuống nói lời cảm ơn với hoàng thượng: “Cảm ơn hoàng thượng, cảm ơn hoàng thượng.”
Nhìn bộ dạng hai mắt đẫm lệ của Thục phi, lão hoàng đế càng bực Tiêu Thiên Nghiêu.
Hôm nay chính là tiệc sinh nhật Thục phi, vậy mà xảy ra những chuyện như thế.
Cái nghiệt tử này không thể trở thành ngọc quý được.
Hoàng đế nghĩ vậy đen mặt ra lệnh: “Kéo tiện nhân này đi dìm xuống hồ.”
Vẻ mặt phi tử bị thái giám lôi đi trắng bệch, muốn xin tha lại bị thái giám lấy khăn nhét vào trong miệng kéo đi.
Trong ngự hoa viên, ai cũng không dám nói gì, cuối cùng hoàng đế tức giận vung tay bỏ đi.
Hoàng hậu và những đại thần phía sau cũng cùng cung tiễn hoàng đế rời đi.
“Cung tiễn hoàng thượng.”
Hoàng hậu chờ hoàng đế đi xa mới đứng thẳng người, nhìn chằm chằm người ở đây giận dữ, sau đó ánh mắt rơi xuống người của Thục phi.
Lúc này Thục phi khóc đến ruột gan đứt từng khúc, như hoa lê dính mưa, nhìn qua cực kỳ khổ sở.
Hoàng hậu nghĩ, cảm thấy lần này không giống như là Thục phi có thể hạ thuốc cho lắm.
Tuy trước đó, hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ ở trước mặt Thục phi nói con bà ta giống bà, giống người Tưởng gia.
Nhưng cũng không có nghĩa Thục phi sẽ tin.
Nhưng mà bà ta sẽ điều tra, nếu tra ra tiện nhân họ Vân kia động tay động chân, bà ta sẽ không tha cho nàng ta.
Suy nghĩ xong, lại nghĩ tới nhi tử, càng đau lòng, xoay người đi ra ngoài.
Thục phi phía sau Tưởng hoàng hậu, ngước mắt lạnh lùng nhìn bà ta, nữ nhân này đã nghi ngờ mình.
Chuyện này nói lên điều gì, nói lên là tên Tiêu Thiên Nghiêu đáng chết kia đã nói chuyện của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cho Tưởng hoàng hậu.
Bọn họ đúng là một đôi mẹ con tốt.
Thục phi cười lạnh.
Đại thần bốn phía đều đứng dậy, nhìn qua Thục phi nương nương, bây giờ đi cũng không được, không đi cũng không được.
Nhưng mà mọi người đều đồng tình với Thục phi.
Vốn cho rằng Thục phi sẽ thượng vị, xem ra bây giờ bà ta không lên được.
Nữ nhân này thật là đáng thương.
Mọi người đều đồng tình với Thục phi.