Chuyện ầm ĩ bên này đã sớm kinh động không ít học viên trong học viện.
Cho nên bọn họ lục tục kéo đến xem náo nhiệt.
Không ngờ lại thấy được Hoàng Phủ Phượng là tiểu thư của gia tộc Thanh Long bị người ta giết chết.
Kẻ dám ra tay giết Hoàng Phủ Phượng lá gan cũng quá lớn rồi.
Vốn dĩ những người này cũng suy nghĩ giống Lạc Li, cho rằng kẻ giết người là Bùi Khê, nhưng hiện tại nghe Bùi Khê phân tích cặn kẽ thì cảm thấy rất có đạo lý.
Lạc Li rất nhanh đã trấn tỉnh lại, vội nhớ đến một việc.
Gã giơ tay chỉ về hướng Ma Ảnh, lớn tiếng gào: “Nhất định là ngươi sai sử Ma Ảnh làm chuyện này.”
Phượng Vô Nhai nghe Lạc Li nói vậy, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, quát: “Lạc Li, ta lặp lại lần nữa, ta không có giết người, Bùi Khê cũng không có giết người, nếu ngươi dám bôi nhọ chúng ta một lần nữa thì chúng ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
Lạc Li bên này cũng phẫn nộ gầm rú: “Chẳng lẽ chúng ta sợ các ngươi sao?”
Hai người sắp đánh nhau rồi.
Vân Thiên Vũ đột ngột cắt ngang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Li, nói: “Ngươi sở dĩ muốn cắn chúng ta không nhả là bởi vì Hoàng Phủ Phượng đã chết, ngươi cũng không còn cách nào qua lại với gia tộc nữa, cho nên một mực khẳng định là chúng ta giết hại nàng ta, thực xin lỗi, chúng ta không thừa hơi để gánh tội danh lớn như vậy đâu.”
Nàng lại âm trầm nói tiếp: “Hiện tại hung thủ giết Hoàng Phủ Phượng đang ở xung quanh đây, ta có thể khiến hung thủ lộ mặt không?”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, khắp núi vang lên một làn sóng bàn luận sôi nổi, ai ai cũng đều cảnh giác ngó nghiêng bốn phía, sợ rằng kẻ đứng cạnh mình chính là kẻ đã giết chết Hoàng Phủ Phượng.
Kẻ này hoặc là quá kiêu ngạo, hoặc là lá gan quá lớn, thế mà lại dám ám sát dòng chính tiểu thư của gia tộc Thanh Long.
Không sợ chết sao?
Trong đám người đang tranh luận, Vân Thiên Vũ lại một lần lên tiếng: “Hung thủ giết người nghe ta nói đây, nếu bây giờ ngươi tìm cách chạy trốn thì ngươi sẽ lộ mặt thôi.”
Lúc này cho dù có người muốn chạy cũng không dám động đậy, ai nấy đều đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vân Thiên Vũ chậm rãi rảo bước, nói: “Vì sao ta nói hung thủ đang ở đây, bởi vì hung thủ khi ra tay giết người của gia tộc Thanh Long sẽ cảm thấy rất sợ hãi, trong lòng nhất định đặc biệt lo lắng, cho nên sau khi sự việc phát sinh sẽ không thể khống chế sự nôn nao muốn xem kết cục, vì vậy ta mới khẳng định hung thủ đang có mặt ở đây.”
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong thì lạnh lùng nhìn Lạc Li, nhàn nhạt nói: “Be6y giờ ta sẽ cho ngươi thấy hung thủ thực sự đã giết người của gia tộc Thanh Long.”
Nàng nói xong cũng không thèm nhìn bất cứ kẻ nào mà chỉ nói với Điêu Gia bên cạnh mình: “Đi, ngửi xem trên người Hoàng Phủ Phượng có mùi hương gì, sau đó tìm ra ai đã từng tiếp xúc với nàng ta.”
Khứu giác của Điêu Gia vô cùng nhạy bén, nghe Vân Thiên Vũ ra lệnh, nó nhanh chóng phóng sang chỗ thi thể của Hoàng Phủ Phượng, ngửi ngửi vài lần.
Điêu Gia ngửi xong lập tức xoay người chạy vọt vào trong đám người đang đứng xem bát nháo.
Một kẻ trong số đó bị nó cắn phập vào người, sắc mặt liền trở nên khó coi, liều mạng giãy giụa.
Xungq quanh ai nấy đều nhanh chóng tản ra xa để lộ ra người bị Điêu Gia cắn.
Vân Thiên Vũ và đám người Lạc Li vội qua nhìn thì thấy kẻ bị Điêu Gia cắn lại là người cùng tổ đội với Lạc Li, Đào Yêu.
Lúc này Đào Yêu vô cùng bình tĩnh, hung hăng trừng mắt với Điêu Gia đang cắn nàng ta, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, nói: “Mau đem con súc sinh này tránh xa ta ra, nếu không đứng trách ta động thủ.”
Vân Thiên Vũ lệnh cho Điêu Gia lui về, đợi khi nó đã rút về thì mới lạnh lùng nhìn Đào Yêu, nói.
“Hiện tại ngươi còn chối cãi gì nữa không.”
Đào Yêu khẩn khoản bước ra, trầm giọng đáp.
“Người không phải do ta giết, ta và Phượng nhi rất thân thiết với nhau, sao ta lại có thể ra tay giết nàng ta được cơ chứ, chẳng qua đều là do ngươi sai sử linh thú làm, ngươi có thể cùng linh thú tâm ý tương thông, hoàn toàn có thể bày trò.”