Tiêu Dạ Thần muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói, hắn nhìn về Tiêu Cửu Uyên trong xe ngựa.
Đột nhiên hiểu được một chuyện, Tiêu Cửu Uyên không phải vì hắn vi phạm quân quy mà trừng phạt hắn, mà bởi vì hắn cùng Vũ Mao thân cận, trong lòng buồn bực nên trừng phạt hắn.
Buồn cười chính là Cửu hoàng thúc đại nhân, căn bản không có biết được điểm này.
Tiêu Dạ Thần đột nhiên nở nụ cười, Cửu hoàng thúc, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày này a, sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì đã đối xử với Vũ Mao như vậy, mà khi đó, nàng đã cách ngươi cực xa.
Mà ta không sẽ nói cho ngươi biết.
Tiêu Dạ Thần suy nghĩ xoay người nhìn về Vân Thiên Vũ: "Vũ Mao, ta đi trước, Cửu hoàng thúc sẽ trợ giúp ngươi làm xong chuyện kế tiếp, ngươi cẩn thận một chút."
Tiêu Dạ Thần nói xong xoay người đi theo thủ hạ Tiêu Cửu Uyên, cuối cùng trên đường phố cũng yên tĩnh, chỉ còn lại hai chiếc xe ngựa, một chiếc xe ngựa của Ly thân vương phủ, một chiếc xe ngựa của Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Đối diện Tiêu Cửu Uyên thật sâu nhìn Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói: "Còn không qua đây."
Vân Thiên Vũ nghĩ đến lời hắn nói với Tiêu Dạ Thần, cái gì xấu xí bạc mệnh, trong lòng hết sức tức giận, cho nên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, cũng không thèm nhúc nhích.
Tiêu Cửu Uyên nhìn dáng vẻ của nàng tức giận, lãnh ý quanh thân cũng tản bớt đi rất nhiều, bởi vì Vân Thiên Vũ cùng hắn giận dỗi, rất ít thấy nàng như vậy, điều này làm cho hắn cảm giác nàng ở trước mặt hắn, cùng ở trước mặt người khác, không giống nhau.
Điều này làm cho tâm tình Cửu hoàng thúc hắn rất tốt, lười biếng dựa vào tháp mềm trên xe ngựa.
"Ngươi đã không tới, bổn vương không ngại bồi ngươi ở chỗ này, chỉ cần ngươi không lo lắng sống chết của tiểu nha hoàn kia."
Tiêu Cửu Uyên vừa nói lời này, Vân Thiên Vũ nhớ tới Họa Mi, nơi nào còn có tâm tình đi so đo với Tiêu Cửu Uyên, nàng thật nhanh nhìn ra bên ngoài xe ngựa thị vệ của Tiêu Dạ Thần sớm rời đi, mà phu xe của Vĩnh Ninh Hậu phủ phu, bị Tiêu Dạ Thần đánh bất tỉnh, hiện tại nàng chỉ có thể ngồi xe ngựa Tiêu Cửu Uyên.
Bởi vì như thế hắn mới không lo gì cả, Vân Thiên Vũ thấy tranh cãi vô ích, sau đó dẫn Diệp Gia xuống xe ngựa, cũng ý bảo Bạch Diệu giúp nàng đem Vân Thiên Tuyết trên xe ngựa xuống.
Vân Thiên Vũ tâm bất cam tình bất nguyện lên xe ngựa Tiêu Cửu Uyên, phía sau nàng Diệp Gia cũng không có lên xe ngựa, mà là tự giác nói thủ hạ Tiêu Cửu Uyên cần một con ngựa. Diệp Gia cỡi ngựa đi theo.
Tiêu Cửu Uyên thấy Diệp Gia thức thời, ngược lại khen một tiếng:: "Nữ nhân thông minh."
Về phần Vân Thiên Tuyết đã hôn mê, Tiêu Cửu Uyên trực tiếp quát lạnh: "Đem nàng ném trên lưng ngựa mang theo, chớ làm dơ sàn của bổn vương."
Mặt Vân Thiên Vũ đổ đầy hắc tuyến, thì ra sàn xe ngựa của hắn kim quý đến vậy, vậy hắn để cho nàng lên xe ngựa, còn phân nàng một nửa tháp mềm, coi như tiếp đãi nồng hậu với nàng sao?
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, đối diện Tiêu Cửu Uyên tức giận nói: "Trước bổn vương cùng ngươi đặt điều ước, dường như có một điều không cho phép ngươi cùng người khác câu tám đáp tứ."
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, không vui nói: "Xin hỏi vương gia, ta lúc nào thì cùng người câu tam đáp tứ."
"Ngươi là Ly thân vương phi tương lai, công khai cùng An Thân Vương phủ Tiêu thế tử ra vào một đôi, chẳng lẽ không gọi câu tam đáp tứ sao?"