Độc trong cơ thể hắn do Mộc Thanh Nhiêu rút ra, nói cách khác Hoa Khấp Tuyết Lai thật ra là con trai do Mộc Thanh Nhiêu sinh ra.
Sở dĩ hắn có hàn độc là bởi vì lúc ở trong bụng Mộc Thanh Nhiêu bị hạ độc, cơ thể mẹ thì không có gì đáng ngại, thế nhưng trong cơ thể đứ con bị trúng độc khá nặng.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, Mộc Thanh Nhiêu tỉnh lại nhờ kích thích của ngân châm.
Nhưng người rất suy yếu.
Bà ta mở mắt nhìn về phía Vân Thiên Vũ, chậm rãi mở miệng: “Ngươi mang người cứu ta.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, nhìn Mộc Thanh Nhiêu nói: “Không ngờ trong cơ thể ngươi vẫn còn hàn độc, hàn độc này giống như cái rút ra khỏi người Hoa Khấp Tuyết Lai.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Mộc Thanh Nhiêu cười khổ: “Đúng vậy, nó là con trai ta.”
Mộc Thanh Nhiêu vừa dứt lời, Liễu Tâm Vũ kinh ngạc kêu: “Sư phụ.”
Mộc Thanh Nhiêu nhìn Liễu Tâm Vũ khẽ cười, nói: “Vũ Nhi xin lỗi, đừng trách sư phụ lừa ngươi, ta cũng không thể không làm như vậy.”
“Năm đó ta yêu một nam nhân, hắn cũng yêu ta thật lòng, có thể bời vì tông chủ căm hận nam nhân, cho nên ra lệnh cho ta giết huynh ấy, ta không đành lòng, len lén thả huynh ấy đi, để cho huynh ấy đi càng xa càng tốt, nhưng sau đó sư phụ phát hiện chuyện này, phái đại sư tỷ ta đi giết huynh ấy.”
“Ai mà biết đại sư tỷ cũng thích huynh ấy, nhưng huynh ấy thật lòng thích ta, căn bản là không quan tâm đến đại sư tỷ. Đại sư tỷ vì căm hận huynh ấy, cho nên trói huynh ấy đem lên núi giao cho tông chủ, dưới cơn nóng giận tông chủ đã giết chết huynh ấy, khi đó ta không biết mình mang thai, vốn dĩ cũng muốn chết.”
“Nhưng không ngờ rằng ta vẫn chưa chết, bởi vì hàn độc trong ta bị thai nhi trong cơ thể hấp thu hơn phân nửa, sau khi sinh nó ra dĩ nhiên là độc thể bẩm sinh, ta có lỗi với nó, không đành lòng giao nó cho người khác, cho nên ta liền giữ nó bên cạnh nuôi dưỡng nó như nữ hài, nhận nó làm đệ tử.”
Mộc Thanh Nhiêu nói tới đây, cả người yếu ớt, dường như chỉ một cơn gió thổi tới cũng sẽ lấy mạng của bà ta.
Đôi mắt bà ta có chút nhòe đi.
“Là ta có lỗi với nó.”
Bà ta khẽ cười: “Những năm qua, qa mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, e rằng ta nên nghỉ ngơi.”
Nàng nói xong nhắm mắt lại dường như muốn ngủ.
Vân Thiên Vũ biết là trong cơ thể bà ta có hàn độc, lại bị ngâm trong nước băng lạnh, lúc này cơ thể bà ta cực kỳ suy yếu, nếu như ngay cả bản thân bà ta cũng mất đi ý chí muốn sống thì như vậy chắc chắn sẽ chết.
Vân Thiên Vũ nhớ đến điều này nhanh chóng mở miệng nói:
“Mộc Thanh Nhiêu, ngươi muốn bỏ cuộc sao? Ngươi muốn chạy trốn sao? Ngươi cảm thấy có lỗi với con trai mình chẳng lẽ còn muốn trơ mắt nhìn con trai mình rơi vào trong tay mụ phù thủy Diệp Thu Loan kia sao?”
“Ngươi thử nghĩ đến tình cảnh bây giờ của hắn đi, nghe nói lão bà Diệp Thu Loan kia chuyên vui đùa với nhửng chàng trai trẻ, lẽ nào ngươi muốn trơ mắt nhìn con trai ngươi bị người ta hại sao?”
Lời mà Vân Thiên Vũ nói lập tức kích thích Mộc Thanh Nhiêu, bà ta nhanh chóng mở mắt, cố gắng mở mắt, trong mắt tràn đầy sát khí hung ác.
“Không được, ta phải giết bà ta, ta muốn giết bà ta.”
Những năm này bà ta trải qua không ít đau khổ, mà tất thảy điều này đều là vì tư lợi của lão bà kia, người đáng chết nhấy chính là lão bà đó.
Rõ ràng sắp xuống đất rồi mà hết lần này tới lần khác gây tổn hại các chàng trai, cho nên cho dù lão bà đó chết cũng phải xuống dưới mười tám tầng địa ngục.
“Ta sẽ không chết, ta phải cứu con trai ta.”
Làm mẹ phải mạnh mẽ, câu này tuyệt đối hông sai, đáng lẽ Mộc Thanh Nhiêu suy sụp.
Nhưng bởi vì nghĩ tới con trai mình nên tinh thần mới tốt lên.