Chỉ là nàng không sợ, nhưng Vân Thiên Vũ không thể không kiêng nể.
Phủ An thân vương là người thân của nàng, đương nhiên nàng nên suy nghĩ mọi chuyện cho phủ An thân vương.
“Được rồi, đừng nói nữa, mau qua đây dịch dung đi.”
Hai người họ không nói nữa mà đồng ý.
Vân Thiên Vũ mau chóng lấy đồ bên trong Phượng Linh giới, dịch dung cho Tiểu Linh Đang và Họa Mi sau đó dịch dung cho mình.
Vốn là ba nữ tử lập tức biến thành ba nam nhân.
Vân Thiên Vũ là một thiếu niên công tử thanh thú.
Tiểu Linh Đang và Họa Mi là hai tiểu thư đồng.
Nếu không phải tận mắt thấy họ dịch dung, Diệp Gia cũng sẽ không phân biệt được.
“Vũ Mao, ngươi thật lợi hại.”
Vân Thiên Vũ nhướn lông mày, thật ra là bởi vì nàng có đạo cụ là Phượng Linh giới thôi, nếu chỉ dựa vào bản lĩnh của nàng, chắc chắn không thể dịch dung tài tình như vậy.
“Biểu tỷ, tỷ đi trông chừng Tiêu Dạ Thần, chúng ta sẽ trốn ra từ nơi có ít người qua lại.”
“Được.”
Ba người lên tiếng trả lời, Diệp Gia ra ngoài trông chừng động tĩnh của Tiêu Dạ Thần, Vân Thiên Vũ đưa theo Tiểu Linh Đang và Họa Mi lặng lẽ rời phủ An thân vương, đợi sau khi ra khỏi phủ An thân vương, Vân Thiên Vũ lấy hai đơn thuốc, hai ngàn ngân phiếu ra giao cho Tiểu Linh Đang.
“Tiểu Linh Đang ngươi phụ trách mua thuốc, ta và Họa Mi sẽ đến khu chợ ở thành Đông sắp xếp quầy, ngươi bảo tiểu nhị đưa thuốc qua đó.”
“Vâng, Vân tỷ tỷ.”
Ánh mắt Tiểu Linh Đang sáng rực lên, lúc Vân tỷ tỷ trị bệnh cứu người chính là cơ hội cho ca ca thể hiện, nàng phải mau chóng đi thông báo cho ca ca tới.
Đôi mắt Tiểu Linh Đang sáng rực xoay người đi làm việc, Vân Thiên Vũ dẫn Họa Mi đi vào khu chợ, rất nhanh đã tìm được một quầy hàng.
Nhân tiện treo thêm một mảnh vài trắng ở trên ghi trị bệnh cứu người không lấy tiền.
Bên đường lập tức có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, nhưng không có ai tiến đến xem bệnh.
Tiếng nghị luận như thủy triều dâng lên.
“Người này là ai? Trị bệnh cứu người không cần tiền. Thật hay giả đây?”
“Đừng, đợi ngươi đến đó khám bệnh, lát nữa sẽ đòi tiền.”
“Chẳng lẽ bọn họ là kẻ ngốc, có lòng tốt như vậy.”
“Nhìn không giống người đầu óc có vấn đề…”
Người nói gì cũng có, tóm lại trong khoảng thời gian ngắn không có ai xem bệnh, trái lại có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thản nhiên, ngồi vững như bàn thạch, đợi Tiểu Linh Đang mang dược liệu đến những người này sẽ tin.
Họa Mi ở sau lưng Vân Thiên Vũ vô cùng tức giận, tiểu thư nhà mình có lòng tốt trị bệnh cứu người những người này còn hế giễu, thật sự đáng giận.
Nhưng đợi Tiểu Linh Đang đưa theo một tiểu nhị ở hiệu thuốc đến mọi người vây quanh thấy đáng tin hơn một chút.
“Người này không phải muốn làm thật chứ.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, nếu không sao lại mua nhiều thuốc đến đây như vậy.”
“Chỉ là chỗ thuốc này của hắn sẽ không thu tiền chứ?”
Có vài người nghị luân, đã có người chen chúc đi vào ngồi xuống trước mặt Vân Thiên Vũ chữa bệnh.
Chữa bệnh không cần tiền có người đồng ý chữa.
Người ta là làm chuyện tốt, cũng đâu phải làm chuyện xấu.
Một người sau khi chữa trị mang gói thuốc rời đi, những người khác đã tin.
Rất nhanh mọi người ở khắp nơi trong kinh thành biết có một vị công tử chữa bệnh miễn phí, chẳng những chỉ khám bệnh mà còn tặng thêm thuốc.
Rất nhiều người nghèo không có tiền chữa bệnh đều chạy đến đây.