Bạch Doanh Doanh và Bùi San bên cạnh không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Bọn họ chỉ cho rằng nàng thấy mỹ nam nên tâm tình tốt.
Cho nên hai người kẻ trước người sau thi nhau kể.
“Đó chính là đệ tam tân sinh Ma Ảnh, nghe nói linh lực của y trước kia thất tinh linh, nhưng sau khi đấu một trận, y liền trở thành linh vương, thật lợi hại.”
“Hơn nữa vẻ ngoài của người này vô cùng tuấn mỹ.”
Vân Thiên Vũ không phản đối, chỉ nhẹ nhún vai nhìn Bùi San và Bạch Doanh Doanh nói: “Không phải các ngươi muốn đi xem hai đại mỹ nam quyết đấu sao? Nếu muốn thì cứ đi đi. Ta về nhà trọ.”
“Không cùng chúng ta đi xem sao.”
“Ngươi nhìn đi, ai nấy cũng đều đi xem, mặc kệ bọn họ có phải là mỹ nam hay không nhưng ta nghe nói đệ nhất là Hắc Yêu, linh lực đã đạt đến mức cửu tinh linh, còn Viêm Thiên kia cũng là bát tinh linh.”
“Hai người quyết đấu nhất định vô cùng xuất sắc, chúng ta cùng đi xem đi.”
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có hứng thú, nàng thấy ai nấy cũng đều là bát tinh cửu tinh linh, điều này càng thôi thúc nàng.
Hiện tại Vân Thiên Vũ chỉ muốn về luyện chế ra hoán nhan đan, buổi tối đến quỷ thành bán đấu giá đổi lấy điểm tích lũy.
“Các ngươi đi đi, ta hơi mệt, đúng rồi, chờ các ngươi xem xong trở về kể cho ta nghe.”
“Vậy?”
Bạch Doanh Doanh và Bùi San liếc nhìn nhau, cùng gật đầu: “Cũng được, vậy ngươi cẩn thận một chút, chúng ta đi xem náo nhiệt, xem xong trở về kể cho ngươi ai lợi hại hơn.”
“Được.”
Hai người xoay người đi đến đấu trường phía tây.
Vân Thiên Vũ chậm rãi đi về khu thứ ba mươi sáu.
Trên đường gặp không ít người đang hưng phấn chạy về đấu trường phía tây.
Chỉ có nàng lại đi ngược về nhà trọ của học viện phía đông.
Cho nên có nhiều người ngoái lại nhìn nàng.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy vết sẹo đỏ chót trên mặt nàng thì liền mất hứng quay đi.
Vân Thiên Vũ vui vì không bị mọi người chú ý, nàng không nhanh không chậm đi thẳng về tới nhà trọ của nàng trong khu ba mươi sáu.
Khi nàng đi vào sân thứ nhất thì đã thấy trong viện không còn một bóng người.
Vân Thiên Vũ lập tức đi vào phòng của mình, chuẩn bị luyện đan.
Nàng phân phó cho ba con linh thú canh giữ bên ngoài, không cho bất kì kẻ nào đi vào, nàng muốn luyện chế đan dược.
Ba con linh thú rất nghe lời mà ngoan ngoãn canh giữ ở bên ngoài.
Vân Thiên Vũ bắt đầu luyện đan, luyện chế tới tận chạng vạng.
Chạng vạng, đan dược của nàng cuối cùng cũng luyện xong.
Bên ngoài vang lên tiếng nói cười.
Đám người Lâm Thanh Dương đã về, Bạch Doanh Doanh và Bùi San cũng đã trở lại.
Vài người kích động huyên thuyên.
“Trời ơi, cao thủ quyết đấu đúng là quá lợi hại.”
“Hắc Yêu và Viêm Thiên cả hai đều rất lợi hại.”
“Nhưng cuối cùng vẫn là Viêm Thiên lợi hại hơn, đánh thắng Hắc Yêu và giành vị trí đệ nhất, hiện tại Hắc Yêu chỉ có thể đứng ở vị trí đệ nhị.”
“Nhưng Viêm Thiên kia thật sự rất anh tuấn, vẻ đẹp của y không giống sự yêu nghiệt khó cầm lòng của Hắc Yêu, cũng không mang thần sắc lạnh lùng xa cách giống như Tử Dực, càng không tà mị phóng đãng giống Ma Ảnh, vẻ đẹp của y chính là ưu nhã quý phái, thật giống như tiên tử hạ phàm, đúng rồi, trên người y còn có một phong vị cường giả uy nghi, làm cho người khác theo quán tính liền muốn thần phục.”
“Phong thái của người này đúng là cao cao tại thượng.”
Bạch Doanh Doanh cảm thán.
Ngay lúc đó Vân Thiên Vũ cũng từ trong phòng đi ra, Bạch Doanh Doanh và Bùi San lập tức chạy đến vây quanh nàng.
“Khê tỷ tỷ, buổi chiều ngươi không đi xem đúng là đáng tiếc ghê, ngươi biết không, Hắc Yêu và Viêm Thiên đều rất lợi hại, hai người này chẳng những linh lực vô cùng lợi hại mà còn đặc biệt tuấn mỹ.”
“Nhất là Viêm Thiên ấy, đẹp đến nỗi khiến người khác khó mà dứt mắt khỏi y.”