Thân hình hắn vừa cử động như ánh sáng xuyên trong đêm tối, chiếu vào sân của Tây Phượng viện, hắn và Vân Thiên Vũ nhìn nhau.
Vân Thiên Vũ nhìn hắn, nói từng chữ một: “Ly thân vương gia, ta đã từng nói sẽ giúp người làm hai việc, bây giờ cả hai việc đều đã hoàn thành, từ giờ trở đi chúng ta không ai nợ ai.”
Nàng nói xong không đợi Tiêu Cửu Uyên mở miệng, lại tiếp tục: “Từ nay về sau chúng ta trở thành người xa lạ, không có quan hệ gì với nhau.”
Tiêu Cửu Uyên càng thêm buồn bực, quanh người nhuốm đầy vẻ tàn nhẫn ngang ngược, khuôn mặt hắn dần dần trở nên cứng ngắc, trầm giọng nói: “Bổn vương không đồng ý.”
Vân Thiên Vũ cười lạnh: “Tiêu Cửu Uyên, người đừng tự cho mình là đúng, không phải tất cả mọi chuyện người nói là được.”
Nàng nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, dường như nhìn hắn thêm một cái nàng lại ghét hắn thêm một phần.
Lúc này hỏa khí đã bốc lên đầu Tiêu Cửu Uyên, trong đôi mắt phượng của hắn ánh lên một tia lạnh lẽo: “Ha ha, kể từ khi ngươi mang trên người danh phận Ly thân vương phi của bổn vương thì chuyện này đã không do ngươi quyết định rồi, chỉ có bổn vương có thể bỏ, ngươi không thể.”
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ tính mạng của người còn chưa đủ để xóa bỏ danh phận Ly thân vương phi.”
“Ngươi cứu bổn vương, bổn vương đã từng nói sẽ bảo vệ ngươi cả đời bình an, nhưng chuyện này là chuyện khác, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.” Tiêu Cửu Uyên mạnh mẽ nói.
Vân Thiên Vũ định châm chọc Tiêu Cửu Uyên thêm vài câu, không ngờ có một giọng nói tà mị vang lên nhanh hơn:
“Hóa ra Ly thân vương gia lại là con người vô lại như thế, ta xem như đã được lĩnh giáo.” Một thân y phục màu đỏ như đám mây bồng bềnh bay đến, đáp xuống bên cạnh Vân Thiên Vũ.
Phượng Vô Nhai cười mà như không cười nhìn Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên thấy dáng vẻ Phượng Vô Nhai đang ở tư thế bảo vệ cho Vân Thiên Vũ, đứng ngay bên cạnh nàng.
Điều này làm cho hắn hết sức giận dữ, quanh người tỏa ra sát khí muốn giết người, hắn cười lạnh nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Phượng Vô Nhai, ngươi thật là thích xen vào chuyện của người khác, chuyện bổn vương còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay vào.”
“Hôm nay bổn quân chính là nhúng tay vào đấy, ngươi có thể làm thế nào?” Phượng Vô Nhai cuồng mị nói, mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên mặt đang tối đen như bầu trời đêm, y lại tiếp tục mở miệng: “Bổn quân là bằng hữu của Linh Nghi quận chúa, sao có thể trơ mắt nhìn ngươi ức hiếp Linh Nghi quận chúa, ngươi ức hiếp Linh Nghi quận chúa chính là ức hiếp bổn quân, từ nay về sau bổn quân tuyệt đối không cho phép ngươi ức hiếp nàng.” Phượng Vô Nhai nói xong câu cuối cùng với vẻ mạnh mẽ.
Mắt Tiêu Cửu Uyên ánh lên ngọn lửa phẫn nộ, hận không thể cắn nuốt sạch Phượng Vô Nhai, ánh mắt hắn lóe lên lửa giận dần dần chuyển từ người Phượng Vô Nhai sang người Vân Thiên Vũ, hắn phát hiện mặt Vân Thiên Vũ thản nhiên, căn bản không thèm giải thích, dường như đồng tình với những lời của Phượng Vô Nhai.
Nói cách khác nàng công nhận Phượng Vô Nhai là bằng hữu.
Điều này làm cho trong lòng Tiêu Cửu Uyên dâng lên sự tức giận điên cuồng, hận không thể giết chết Phượng Vô Nhai để giải hận.
Tiêu Cửu Uyên hung hãn quát: “Phượng Vô Nhai, vậy hãy để bổn vương đến tiếp ngươi.”
Nói xong thân hình hắn vừa động thì một ánh sáng màu xanh lam bao phủ dày đặc cả Tây Phượng viện, một bóng người điên cuồng lao vào Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai cười ha ha, ống tay áo vung lên, nhẹ nhàng bay người tới, y đưa tay, toàn thân được bao quanh bởi ánh sáng màu tím, xông thẳng vào Tiêu Cửu Uyên.
Hai người cứ như vậy mà va chạm vào nhau.
Uy lực cường đại của lam linh và tử linh bùng nổ dữ dội, kèm theo tiếng nổ ầm ầm không dứt.
Trong nháy mắt Tây Phượng viện đã bị phá hủy, một viện tử đang yên đang lành lại bị phá hủy trong chớp mắt.