“Người đâu, hãy đưa các vị phu nhân và tiểu thư bị ướt y phục và giày tất đi sang điện bên cạnh thay y phục.”
Trong điện có không ít cung nữ đi ra, đến trước mặt các vị phu nhân và tiểu thư dưới đại điện, đoan trang mà cung kính nói: “Xin mời các vị phu nhân, tiểu thư y phục bị ướt đi theo chúng nô tỳ.”
Dưới đại điện có mấy vị phu nhân và tiểu thư bị ướt váy và giày.
Từng người đi ra, trong đám người này, giày và váy của Vân Thiên Vũ cũng bị ướt.
Cho nên khi thấy người khác đứng lên, nàng cũng định đứng lên, Diệp Gia ở bên cạnh vội vàng kéo nàng lại.
Để đề phòng hoàng hậu nương nương lừa gạt.
Song Vân Thiên Vũ lắc đầu, như vậy quá rõ ràng.
Rõ ràng y phục bị ướt lại không bằng lòng đi đổi, đây là trực tiếp kháng chỉ hoàng hậu.
Không hề có chứng cứ gì lại kháng chỉ hoàng hậu là hành động không sáng suốt.
Vân Thiên Vũ theo cung nữ đi ra khỏi đại điện, đi đến điện phía tây thay y phục.
Điện phía tây có rất nhiều gian phòng, mội vị phu nhân hoặc tiểu thư y phục bị ướt đều được cung nữ dẫn vào một gian phòng để thay y phục.
Vân Thiên Vũ và Diệp Gia cũng vào một gian phòng, đợi cung nữ đưa y phục tới.
Đợi đến khi trong phòng không còn ai, Diệp Gia vội vàng tìm kiếm, xem trong phòng có bị giở trò gì không.
Vân Thiên Vũ cũng kiểm tra mọi nơi, nhưng cũng không phát hiện trong phòng có điểm nào kỳ lạ.
Gian phòng này không lớn lắm, trừ hương án ở góc tường đang đốt trầm hương thì không có đồ vật gì khác.
Nhưng trầm hương trong lư hương không bị bỏ độc.
Trong không khí cũng không có hơi độc.
Vân Thiên Vũ cảm thấy yên tâm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trấn an Diệp Gia đang căng thẳng lo lắng: “Tỷ đừng lo lắng, muội nghĩ có lẽ hoàng hậu cũng không tính kế muội, lúc trước muội đã quan sát kỹ, hoàng hậu rất yêu thương Yêu Nguyệt công chúa, không thể giở trò với ngay cả nữ nhi của mình đâu.”
Lúc trước Vân Thiên Vũ thấy rất rõ ràng, hoàng hậu rất yêu thương nữ nhi của mình, tấm lòng đó không thể là giả được.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy trên cửa sổ có bóng dáng lao vào.
Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh tiến vào: “Chủ tử có biến rồi, chúng ta phát hiện trong cung hoàng hậu có nam nhân.”
“Ta nhìn thấy hình như là thái tử.”
“Thái tử sao?”
Sắc mặt Vân Thiên Vũ trở nên khó coi, đột nhiên nàng nhớ đến những lời của thái tử nói trước khi rời khỏi phủ An thân vương.
Ngươi đừng hối hận.
Cho nên tất cả mọi chuyện xảy ra ở cung hoàng hậu tối nay chính là tác phẩm của thái tử.
Chắc chắn là thái tử tính kế nàng.
Vân Thiên Vũ nghĩ xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Bởi vì nàng ngửi thấy trong không khí có một mùi vị nhàn nhạt, mùi vị này rất nhạt, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra.
Vân Thiên Vũ cố gắng ngửi liền biết mùi vị này là gì rồi, sắc mặt nàng nhanh chóng thay đổi: “Không xong rồi, trong phòng này có mùi vị rất kỳ lạ.”
Điều này khiến Diệp Gia biến sắc, nhưng nàng căn bản không ngửi ra: “Vũ Mao, là mùi gì vậy, chẳng lẽ là độc.”
Lúc này Vân Thiên Vũ đã biết xảy ra chuyện gì. Ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, bàn tay nắm chặt: “Không phải là độc, là thôi tình tán.”
Hóa ra lúc nãy tên thái giám kia cố tình làm nước bắn lên người nàng, trong nước thật ra có chứa một loại dược.
Loại dược này không mùi không vị, cũng không phải là độc.
Nhưng sau khi các nàng đi vào phòng, loại dược trên người nàng gặp mùi trầm hương trong lư hương, hai loại này kết hợp vào có tác dụng như thôi tình tán.