Chẳng lẽ phải dùng cả chân?
Tiếng nói chuyện trong điện còn ồn ào hơn so với trước đó.
"Tiêu rồi tiêu rồi, Trinh Đức công chúa này dám nói ra, nhất định nàng ta làm được mới nói."
"Vậy không phải là Linh Nghi quận chúa tiêu rồi ư?"
"Xem ra là vậy."
"Như vậy chỉ sợ Trinh Đức công chúa thật sự muốn gả cho thái tử điện hạ."
"Linh Nghi quận chúa thật là, tự dưng lại muốn so với ngươi ta."
"Đây là không biết tự lượng sức mình, bình thường có chút bản lĩnh trong Đông Ly quốc là lại không biết trời cao đất rộng."
"Ly thân vương gia cũng vậy, sao phải đồng ý chứ."
Trong điện kiểu nói gì cũng có.
Cuối cùng sắc mặt Dũng vương Thác Bạt Dã của Bắc Địch quốc cuũng tốt hơn, nhếnh miệng cười lạnh, bộ dạng nắm chắc thắng lợi.
Thác Bạt Dã không khách sáo lớn tiếng nói: "Để ta xem, muội muội ta có thể gả cho ai."
"Hoàng đế bệ hạ Đông Ly, người cũng đừng đổi ý, đây là do chính miệng Ly thân vương gia của Đông Ly quốc các ngươi đồng ý, nếu muốn trách các người hãy trách Ly thân vương gia của Đông Ly, đừng có nuốt lời, nếu truyền ra việc các ngươi nuốt lời sẽ bị người cười rụng răng."
Thác Bạt Dã càng nói càng hưng phấn lên, cười ha ha, dùng đũa gõ bàn, tâm trạng vô cùng tốt.
Trong điện, tâm trạng của không ít người không tốt, giận dữ trừng mắt nhìn Thác Bạt Dã.
Đồ ngang ngược.
Sau đó lại chuyển ánh mắt trách cứ sang người Vân Thiên Vũ.
Đương nhiên mọi người cũng chỉ có thể trách Vân Thiên Vũ, không ai dám trách Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng từ đầu tới cuối hai người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên lại không tỏ vẻ gì.
Đối diện, Thác Bạt Trinh mở miệng lần nữa: "Thứ ba, chúng ta tỷ thí đấu linh, đấu thú."
Mọi người trong điện kinh sợ: "Đấu linh ư?"
"Đấu thú ư?"
"Ô, thì ra Trinh Đức công chúa là linh lực giả, hơn nữa trong tay còn có linh thú."
"Đây là nghiền ép cả ba trận rồi."
"Đông Ly chúng ta mất mặt rồi."
"Ta không dám xem nữa."
"Ta không thể bình tĩnh nữa."
Trong đại điện, mồm năm miệng mười, mỗi người một câu nói ầm cả lên.
Bộ dạng bọn họ như sắp sụp đổ.
Lão hoàng đế trên cao cũng lộ vẻ như muốn đánh người, đôi mắt âm hiểm nhìn Tiêu Cửu Uyên, như là hận Tiêu Cửu Uyên đến cực điểm."
Trong điện, Vân Thiên Vũ cũng không nhìn bất kì ai, mà nhìn Thác Bạt Trinh.
"Công chúa, ba thắng hai, có thể bắt đầu chưa?"
Thác Bạt Trinh nhướng mày ngạc nhiên, nữ nhân này vội vã muốn thua vậy ư?
Ván đầu tiên nhất định nàng thua.
Nhưng nếu nàng nóng lòng muốn thua như thế, vậy nàng ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cho nàng.
Thác Bạt Trinh mỉm cười gật đầu: "Được, vậy bắt đầu đi, ván thứ nhất so nhan sắc, nữ tử cái chính là dung nhan xuất sắc, nên chúng ta cho các vị đại nhân nhìn một chút, ta và Linh Nghi quận chúa ai xuất sắc hơn."
Thác Bạt Trinh cười càng tự tin, sau đó bước ra chính giữa đại điện, cung kính hành lễ với hoàng đế: "Hoàng đế bệ hạ đánh giá chúng ta xem nào."
Hoàng đế đã hoàn toàn không muốn nói chuyện, quá tức giận khiến ông ta mềm cả người, không nói câu nào mà chỉ xua tay.
Thác Bạt Trinh cáo lui đi ra, Vân Thiên Vũ cũng đứng dậy cáo lui với hoàng đế.
Hoàng đế vì quá tức giận, trực tiếp ném cho nàng ánh mắt giận dữ, trong lòng tính toán chờ tỷ thí xong, hắn nên tìm lý do gì để xử lý nữ nhân này.
Nàng lại không biết tự lượng sức mình, đi tỷ thí với Thác Bạt Trinh, đây chính là chuyện liên quan đến thể diện hai nước.
Đương nhiên Vân Thiên Vũ thấy ánh mắt và tâm trạng của hoàng đế, nhưng lười để ý tới ông, nàng xoay người tao nhã bước ra.