Tiêu Cửu Uyên lại cười, khóe môi hơi nâng lên, đáng tiếc trong miệng hắn chảy ra không phải là huyền âm tuyệt vời, mà là lãnh khốc vô tình.
”Vân đại tiểu thư, ngươi suy nghĩ nhiều, chúng ta không phải là hợp tác, mà là quan hệ giữa quân cờ và người chơi cờ.”
Ánh mắt Vân Thiên Vũ tối sầm lại, khóe môi hạ xuống, cũng không có tức giận, hơi gật đầu: “Không sai, là ta suy nghĩ nhiều, ta chỉ là một con cờ.”
Đáy mắt của nàng ẩn xuống mũi nhọn, một ngày nào đó, nàng Vân Thiên Vũ sẽ đứng ở một để cho Tiêu Cửu Uyên nhìn thẳng vị trí, cho hắn biết, nàng tuyệt không chỉ là một con cờ.
Lời của Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên rất hài lòng, hắn lạnh lùng bễ nghễ Vân Thiên Vũ, không tính toán nữa lưu lại, xoay người rời đi, rõ ràng là động tác tùy ý, nhưng cứ làm cho người ta cảm giác khí thế khiếp người, không dám khinh thường tên như vậy.
Vân Thiên Vũ đưa mắt nhìn đám người Tiêu Cửu Uyên rời đi, hoa y trác tuyệt, quý khí thiên thành.
Một loại khí thế nghiêm nghị bẩm sinh, một ngày nào đó, nàng cũng sẽ biến thành người như vậy.
Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hướng trước mặt đám người Tiêu Cửu Uyên đi ra kêu lên: “Vương gia, tuy nói ta là một con cờ, nhưng vì tốt hơn trợ giúp ngươi bắt ở củ mưu thật sự sau lưng, ngươi có phải hay không nên có điều bày tỏ, nếu ngày mai vương gia có thể một chuyến tới cửa Vĩnh Ninh Hậu phủ, tin tưởng ta có thể trợ giúp vương gia làm việc tốt hơn.”
Trước mặt Tiêu Cửu Uyên dừng bước, từ từ xoay người nhìn sang, u ám dưới ánh trăng, nam tử mặt thật giống như mang một tầng sa mỏng, vốn là người tuấn mỹ vô song, hơn lộ vẻ hoa mỹ, phượng mâu rực rỡ, sáng quắc tươi đẹp, đáng tiếc nếu là nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra trong con ngươi kia không có một chút nhiệt độ, lạnh lẽo đáng sợ.
Hắn kéo kéo khóe miệng, lạnh lẻo mở miệng nói: “Thân là con cờ, ngươi phạm vào đại kỵ, bổn vương thân là người chơi cờ, làm như thế nào là chuyện của bổn vương, hôm nay trước tha cho ngươi một lần, nếu là lần sau tái phạm, bổn vương không lưu được ngươi.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong xoay người rời đi, nhìn cũng không nhìn Vân Thiên Vũ một cái.
Phía sau hắn Hắc Diệu hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thiên Vũ một cái, nữ nhân xấu xí này cũng là có chút bản lãnh, làm cho vương gia nhà hắn lần nữa phá lệ.
Chẳng những đáp ứng để cho nàng mượn danh Ly thân vương phi, còn dễ dàng liền bỏ qua cho nàng.
Xem ra nữ nhân xấu xí này cũng có chút bản lãnh, bất quá bọn hắn cần phải thấy nhìn xem một chút, không thể gọi vương gia gặp nữ nhân xấu xí này nói.
Đám người Tiêu Cửu Uyên rất nhanh rời khỏi tiểu viện, đi phía sau cùng Tiêu Dạ Thần, gần đến trước cửa quay đầu nhìn về phía sau, vừa đúng thấy thân thể Vân Thiên Vũ mềm nhũn té xuống đất đi.
Tiêu Dạ Thần không khỏi có chút bận tâm, hắn nghĩ tới lúc trước Vân Thiên Vũ dùng đồ đâm vào tử huyệt, nàng không có sao chứ.
Trong tiểu viện, Vân Thiên Vũ mắt thấy Tiêu Cửu Uyên cùng Tiêu Dạ Thần đám người rời đi, thân thể mềm nhũn té xuống đất đi, Họa Mi bên cạnh vội vàng xông tới đở nàng, đáng tiếc Họa Mi cũng bị thương, nhất thời cũng không đở được Vân Thiên Vũ.
Hai người té xuống đất.
Họa Mi không nhịn được thương tâm khóc lên: “Tiểu thư, tại sao, tại sao còn sống khó như vậy a.”
Lúc này Vân Thiên Vũ lại hoàn toàn buông lỏng, bởi vì nàng giải quyết được vấn đề khó khăn lớn nhất, Tiêu Cửu Uyên đồng ý để cho nàng mượn danh tiếng Ly thân vương phi, kế tiếp cuộc sống của các nàng dễ dàng hơn nhiều.
Vân Thiên Vũ nhàn nhạt nhíu mày, nhìn nói với Họa Mi: “Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ khá hơn, hết thảy đều sẽ khá hơn.”
Nàng nói xong thân thể bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vết thương trên người bởi vì được người bôi thuốc, cũng khá hơn một chút, nhưng một cái chân bởi vì bị thương, mà tất cả đều sưng lên, lúc trước nàng có thể cố nén đánh đám người Vân Thiên Nguyệt, bởi vì nàng dùng hai kim may đâm vào huyệt vị trên chân, cho nên đau không cảm giác được.
Nhưng bây giờ bởi vì chan chuyển động quá nhiều, mặc dù có ngân châm châm huyệt, nàng cũng có thể cảm nhận được nổi đau đến tê tâm phế liệt.
Một cái chân sớm sưng đến không nhìn thấy xương, giống như bánh bao thịt.