Dung Kỳ lên tiếng trước: “Biểu ca, huynh làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi.”
Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, cảm thấy ghê tởm không chịu được, từ trước hắn đã không thích nữ nhân này, cho rằng nàng tâm kế quá mức.
Tuổi tác còn nhỏ mà đã mưu tính giống như người lớn.
Hắn vẫn luôn không thích nàng ta, chỉ là sau đó nàng ta cứu hắn, hắn miễn cưỡng chịu đựng nàng ta.
Nhưng hắn không ngờ, nữ nhân này lòng dạ lại hiểm ác như thế, khi đó nàng ta biết tin tức của hắn, không phải nên lập tức cứu người sao? Thế nhưng nàng ta lại suy nghĩ xem nên giết Vân Thiên Vũ như thế nào.
Nàng ta muốn giết Vân Thiên Vũ, không chỉ không lập tức cứu hắn, còn ném hắn vào trong cốc, mãi cho đến khi hắn tuyệt vọng, nàng ta mới ra tay sao?
Như vậy nàng ta chính là ân nhân cứu mạng của hắn.
Nhưng khi đó nàng ta mới mười tuổi.
Tiêu Cửu Uyên càng nghĩ càng chán ghét nữ nhân này, cũng không muốn giữ nàng ta lại một giây nào nữa.
Hắn trầm giọng nói: “Dung Kỳ, ngươi đừng giả vờ nữa, sự tình năm đó ta đã biết, ta không muốn nói thêm nữa gì nữa, cũng không muốn làm khó dễ ngươi, năm đó ngươi cứu ta là sự thật, tuy rằng ngươi kéo dài thời gian, mãi đến khi ta hôn mê mới thôi.”
“Nhưng ngươi đã cứu ta là sự thật không thay đổi, cho nên ngươi đi đi, về sau ngươi không được bước vào đại môn Ly thân vương phủ ta nữa.”
Lời Tiêu Cửu Uyên vừa dứt, Gia Khánh quận chúa sắc mặt thay đổi, nàng ta nỗ lực lâu như vậy, sao có thể trắng tay được.
Gia Khánh quận chúa khóc lên: “Biểu ca, huynh nói cái gì vậy, muội không hiểu gì cả, muội không biết huynh đang nói gì.”
Tiêu Cửu Uyên ánh mắt thâm trầm nhìn Gia Khánh quận chúa, gằn từng chữ một: “Dung Kỳ, ngươi hiểu chứ, từ lúc ngươi còn rất nhỏ đã là người có tâm kế, nhưng ta không ngờ, ở thời điểm như vậy ngươi còn có thể suy tính mưu kế.”
Hắn nói xong cũng không thèm nhìn tới Gia Khánh quận chúa, mà trực tiếp ra lệnh người bên ngoài.
“Người đâu, mời Gia Khánh quận chúa đi ra ngoài, về sau không có căn dặn của bổn vương, không cho phép nàng ta đặt chân tới Ly thân vương phủ.”
Lời của Tiêu Cửu Uyên thực sự đã đánh thẳng vào mặt của Gia Khánh quận chúa, Gia Khánh quận chúa sắc mặt trắng bệch, cắn răng nhìn Tiêu Cửu Uyên, trong lòng khó chịu nói không nên lời.
Nàng nỗ lực lâu như vậy, nào là cứu hắn, nào là lấy lòng thái hậu, chẳng lẽ cuối cùng lại có kết cục như vậy sao?
“Biểu ca, vì sao huynh lại tin tưởng lời của nữ nhân này, nàng ta là kẻ lừa đảo, nàng ta lừa gạt huynh.”
“Nàng ấy là loại người gì, bổn vương không cần ngươi nói cho bổn viêng biết, nhưng bổn vương lại biết ngươi là loại người gì.”
Lời nói của Tiêu Cửu Uyên lạnh như băng sương, ngoài cửa, Bạch Diệu đi đến, cung kính nói với Gia Khánh quận chúa: “Mời quận chúa.”
Gia Khánh quận chúa xoay người đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua Vân Thiên Vũ, ánh mắt âm độc vô cùng.
Vân Thiên Vũ cũng lạnh lùng nhìn nàng ta, hôm nay Tiêu Cửu Uyên buông tha nàng ta, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua nàng ta, sớm muộn gì nàng cũng sẽ xử lý nữ nhân này.
Sau khi Bạch Diệu mời Gia Khánh quận chúa rời khỏi, đại sảnh khôi phục lại không khí yên tĩnh ngắn ngủi.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi nói: “Ta còn cho rằng vương gia không tin lời ta nói.”
“Trước kia có lẽ không tin, nhưng hiện tại ta đã biết ngươi là người như thế nào, sao lại có thể không tin ngươi được.”
Giọng nói của Tiêu Cửu Uyên giảm đi mấy phần lạnh lẽo, tăng thêm mấy phần ấm áp.
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi khẽ cười.
Lúc nãy khi nàng lại đây, kỳ thật là lo lắng, dù sao Gia Khánh quận chúa và Tiêu Cửu Uyên có tình cảm nhiều năm như vậy, lời nàng nói, Tiêu Cửu Uyên sẽ tin tưởng sao? Nhưng hiện tại hắn không do dự mà tin tưởng lời nàng nói, chuyện này làm cho tâm tình của nàng dễ chịu không ít.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi nói: “Như vậy ngươi sẽ không trách ta chứ, sẽ không nói ta nói không giữ lời chứ.”
Hoặc là nên nói sẽ không nói Vân Thiên Vũ của trước kia nói không giữ lời.