Tiêu Cửu Uyên người mắt lên từ từ trở nên thâm trầm sắc bén: “Không có bất ngờ gì thì đêm nay chính là cơ hội để họ ra tay, tin tức ta nắm được, ngày hôm nay hoàng hậu đã lặng lẽ thay đổi nhóm thuộc hạ.”
“Thật tốt quá, ta cũng muốn xem xem thái tử tự hủy diệt chính mình như thế nào.”
Vân Thiên Vũ vui vẻ mở miệng, Tiêu Cửu Uyên bên cạnh nhìn nàng nói: “Vậy người không trách ta âm thầm đưa người đi chứ.”
“Nhanh đi thôi.”
Vân Thiên Vũ hừ một tiếng, Tiêu Cửu Uyên vui vẻ nở nụ cười, kéo tay Vân Thiên Vũ đi thẳng vào cung.
Hai người và thuộc hạ của Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng đến cung điện của hoàng đế.
Lúc này bốn bề cung điện hoàng thượng đang vô cùng yên tĩnh, tạm thời chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tiêu Cửu Uyên kéo Vân Thiên Vũ bay lên không trung trong cung điện của hoàng đế, rồi tìm chỗ ẩn nấp, ngồi xuống. Hai người ngồi ở trong góc tối, nhìn tình hình bên dưới.
Một lát sau, phía dưới vẫn chưa có động tĩnh gì, hai người liền nói chuyện ở trên nóc nhà.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới những chuyện thái tử đã làm với Tiêu Cửu Uyên, dần dần thấy có điều không ổn, nhíu mày nói với Tiêu Cửu Uyên: “Tiêu Cửu Uyên, đột nhiên ta nghĩ tới một số điều không ổn.”
“Ngươi nói xem.”
Đội mắt thâm thúy của Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, không hề chớp mắt, giống như sắp nuốt chửng người vào.
Vân Thiên Vũ không dám nhìn vào mắt hắn, quay đầu đi chỗ khác nói: “Ta nghĩ chuyện thái tử mưu sát người có một số điểm mâu thuẫn, người nói nếu thái tử đã hạ độc người từ lâu y còn cần phải ám sát vị hôn thê của người làm gì, còn phải phái thích khách ám sát người sao, phải biết độc Ma Huyết Tinh Anh người thường sẽ không thể nhận ra, theo lý mà nói, thái tử sẽ không cần phải ra tay, làm điều thừa thãi nữa.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên cũng cảm thấy kì lại, lúc trước hắn biết được thái tử dám cả gan tính kế hắn, vô cùng tức giận, cho nên toàn tâm toàn ý đối phó thái tử, căn bản không hề suy nghĩ sâu xa về tiểu tiết bên trong. Bây giờ Vân Thiên Vũ nhắc nhở hắn, hắn mới thấy là lạ.
Thái tử đã hạ độc hắn, vậy thì không cần làm những việc phía sau nữa.
Cho nên người tính kế sau lưng hắn không chỉ có một người mà là hai người.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, không thể khác được.
Toàn thân Tiêu Cửu Uyên lại sắc bén hung ác, nắm chặt hai tay, trên tay nổi gân xanh, hắn tức giân phất tay: “Có hai người tính kế sau lưng bổn vương, đáng giận thật.”
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Trước đây người bắt được đại tổng quản bên người thái tử Đỗ Giang, trong lời nói của Đỗ Giang có chuyện hạ độc không.”
“Có.”
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, chính miệng Đỗ Giang nói, chuyện thái tử hạ độc nên hắn mới không nghĩ ngợi nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, Đỗ Giang căn bản không phải là người của thái tử, mà là người được người khác bố trí ở bên cạnh thái tử.
Có lẽ những việc thái tử làm đều là do Đỗ Giang xúi bẩy, có lẽ là có một người khác đang âm thầm tính kế hắn.
Vân Thiên Vũ cũng nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng mở miệng: “Đỗ Giang, điều tra Đỗ Giang, chỉ cần điều tra rõ chủ nhân thực sự đằng sau Đỗ Giang, thì sẽ biết ai là người hạ độc người.”
Nhưng Tiêu Cửu Uyên lại bất động, trong mắt tràn đầy lo lắng.