Bây giờ điều quan trọng nhất của nàng chính là tu luyện linh lực, nàng vốn đang định tu luyện linh lực ở Bùi gia.
Bây giờ nghe lời Bùi Khang, học viện Thiên Kinh đó chắc chắn là thích hợp với việc tu luyện hơn nhiều.
Cho nên nàng quyết định, chẳng những phải tham gia thi đấu võ Bùi gia mà còn phải tham gia thi đấu vào học viện Thiên Kình.
Có như vậy, nàng mới có thể nhanh chóng cường đại.
Vân Thiên Vũ nhìn Bùi Khang, dịu dàng nói: “Cha, cha yên tâm đi, con không thua đâu, thi đấu võ đại gia tộc ngày mai, con sẽ đánh bại những người đó, hơn nữa con sẽ xử lý họ tới cùng.”
Nàng nói xong quay người khoát tay, linh lực màu tím hòa tan vào trong tay nàng.
Nàng bắn một chưởng về phía chiếc bàn, chiếc bàn vỡ vụn. Bùi Khang lập tức nhìn ra tu vi linh lực của Vân Thiên Vũ. Tử sắc linh giả.
Tuy rằng không phải quá cao, nhưng ông nhớ nữ nhi của mình ở đông đại lục, mà ở đông đại lục đạt được tử sắc linh giả, cho thấy rằng nữ nhi của ông, nữ nhi của ông thiên phú nghịch thiên.
A, Bùi Khang vô cùng kích động, không kiềm chế được đứng dậy đi quanh phòng.
Thi thoảng lại vung tay lên, nếu không kiềm chế lại, ông muốn lao tới gào lên: nữ nhi của ta.
Nữ nhi của ta là người có linh lực, nữ nhi của ta thiên phú rất cao. Xem các người còn dám nói nữ nhi của ta là phế vật không. Vân Thiên Vũ nhìn thấy dáng vẻ kích động của Bùi Khang, khóe miệng cong lên.
Đột nhiên nàng thấy may mắn là nàng tới tây đại lục, nếu như Họa Mi tới đây…
Tình hình của nàng ta không hề tốt, vậy không chỉ Họa Mi mà cha mẹ nàng ta cũng sẽ không yên ổn. Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa đứng dậy đi tới cạnh Lâm Tú Uyển, bắt mạch cho Lâm Tú Uyển.
Bùi Khang nhanh chóng chú ý tới động tác của nàng, đi qua đi lại, kinh ngạc nhìn nàng. Bây giờ bà ta nhìn nữ nhi của mình, trong ánh mắt ngoài sự kích động còn có sự dùng bái. Nữ nhi thật lợi hại, một thời gian nữa, nàng sẽ trở thành một đại nhân vật.
Vân Thiên Vũ không quan tâm đến Bùi Khang đang kích động, nàng xem mạch cho Lâm Tú Uyển xong, từ từ nói: “Bệnh của mẹ có thể chữa khỏi, bây giờ con sẽ châm cứu cho mẹ, để đả thông kinh mạch.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Bùi Khang sợ tới ngây người, sau đó nhìn Lâm Tú Uyển, cuối cùng nhìn Vân Thiên Vũ: “Nữ nhi, con có phải là y sư không vậy.”
Vân Thiên Vũ sửng sốt, sau đó hiểu y sư trong cách nói của Bùi Khang có lẽ là giống đại phu vậy, nên gật đầu: “Đúng. Con là y sư, ngoài y sư ra, thực ra con còn có thể…”
Nàng muốn nói nàng có thể luyện đan, chủ yếu là không muốn giấu giếm Bùi Khang, không ngờ nàng còn chưa nói hết câu.
Bùi Khang đã kêu lên, sau đó không kiềm chế được chạy ra ngoài, gào khóc ở ngoài viện.
Vân Thiên Vũ ở rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng gào thét kích động của ông. Người của Bùi phủ cũng bị ông làm hoảng sợ, sau đó mọi người nói, ngày mai thi đấu võ, sợ là tứ thúc phải choáng váng, sợ nữ nhi của mình sẽ thua nên phát điên rồi. Như vậy cũng tốt, hai kẻ ngốc thêm một kẻ xấu xí.
Vân Thiên Vũ không thèm để ý tới lời bàn tán bên ngoài, trầm lặng châm cứu cho Lâm Tú Uyển, sau khi châm cứu xong, tìm trong nhẫn Phượng Linh một viên đan dược, cho Lâm Tú Uyển ăn, cuối cùng dìu bà đi nghỉ ngơi.
Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai đầu óc của Lâm Tú uyển sẽ hồi phục lại bình thường. Vân Thiên Vũ mới vừa sắp xếp xong mọi chuyện Bùi Khang đã trở lại, ông vừa về đã cười ngây ngốc.