Vân Thiên Vũ nhìn cả hai khóc đến thở không ra hơi, bất đắc dĩ nói: "Các ngươi có phải là thương tâm hơi quá."
Tiểu Linh Đang lau mắt to, bi bi thiết thiết nói: "Ta thật sự rất buồn và khó chịu, Tưởng quốc công thật là xấu, nên đem tên bại hoại chặt thành tám khúc, thiên đao vạn quả."
"Đúng, người bại hoại như lão ta nên từng đao từng đao cắt, để cho lão sống không bằng chết, chết cũng không thể siêu sinh."
Tiểu Linh Đang cùng Tiểu Anh mỗi người một câu nói, sau khi nói xong lại lớn tiếng khóc rống lên.
Ô ô ô, quá thương tâm.
Ô ô ô, thật là khổ sở a.
Âm thanh một thấp một cao cùng nhau khóc.
Nhưng quan trọng là một người một vẹt, hình ảnh này nhìn qua không nói ra được quái dị.
Vân Thiên Vũ nhìn các nàng như vậy, rất có thể sẽ khóc không ngừng, cứ như vậy tâm trạng của nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng mất, vội vàng nói: "Được rồi, đừng khóc, trở về chúng ta cùng nhau trừng trị bọn họ."
Tiểu Linh Đang ngay lập tức ngừng tiếng khóc, mắt to đỏ ửng dùng sức gật đầu: "Không sai, chúng ta nhất định không thể bỏ qua tên hại người vô lại, quá ghê tởm."
"Tiểu Anh sẽ dùng dáng vẻ hung tàn hù chết lão ta."
Tiểu Anh nói rất chân thành, lần trước có một Lam Linh cường giả cũng bị nó hù dọa chạy, lần này nó cũng sẽ hù người khác như vậy, sẽ không có chuyện, Tiểu Anh khoái trá suy nghĩ.
Vân Thiên Vũ khóe miệng hung hăng rút rút, không hề để ý hai người, quay đầu nhìn về Lục Gia, Lục Gia vốn dĩ vô cùng đau lòng, kết quả bị Tiểu Linh Đang cùng Tiểu Anh nháo một hồi, bây giờ lại yên tĩnh lại.
Vân Thiên Vũ không nhịn được cười khẽ, xem ra Tiểu Linh Đang và Tiểu Anh cũng có bản lãnh.
Hai người cứ vui vẻ, cũng có thể khiến cho người vui vẻ.
Vân Thiên Vũ đưa tay lôi kéo nàng ta, lạnh nhạt nói: "Biểu tỷ, ngươi không nên gấp gáp, thù Lục gia nhất định sẽ báo, Tưởng gia giết người của Lục gia, bọn họ phải trả nợ máu, ngươi tin tưởng ta, coi như ngươi không ra tay, về sau bọn họ cũng sẽ chết rất thảm, cho nên ngươi chỉ cần xem náo nhiệt là được."
Tưởng gia quyền cao chức trọng, một gia tộc vinh quang, nhưng hoàng đế vẫn còn đó, sao có thể để cho người khác sắp đặt.
Hoàng đế sẽ không thật để cho bọn họ một gia tộc vinh quang, từ xưa người công cao hơn chủ chưa chắc đã có kết quả tốt đẹp gì.
Lục Gia nghe Vân Thiên Vũ nói, trong lòng ấm áp, bình tĩnh nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ thật nhanh mở miệng nói: "Biểu tỷ ngươi lưu lại đi."
Lục Gia nhìn Vân Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ sợ mang đến phiền toái cho ngươi."
"Sẽ không có phiền toái, không sẽ có người biết ngươi là ai."
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, quay đầu nhìn về Tiểu Linh Đang, Tiểu Anh còn có Điêu Gia.
Một người một chồn một chim tất cả đều thật nhanh bụm miệng, liều mạng lắc đầu, bày tỏ bọn họ tuyệt đối sẽ giữ mồm giữ miệng.
Chủ tử ngàn vạn lần không cần giết người diệt khẩu a.
Vân Thiên Vũ một cái liền hiểu suy nghĩ của Điêu Gia và Tiểu Anh, tức giận trừng bọn họ một cái, sau đó nói với Lục Gia: "Biểu tỷ, sau này ngươi không thể gọi Lục Gia, để ngừa có người nghe được cái tên này, để xem, nhớ rồi mợ của ta họ Diệp, sau này ngươi liền kêu Diệp gia đi."
"Được" Diệp Gia đồng ý.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài xe ngựa đột nhiên xông tới một cỗ khí thế bén nhọn, Vân Thiên Vũ sắc mặt trầm xuống, tay vừa nhấc liền muốn công kích, đáng tiếc nàng giơ tay lên phát hiện uy áp của đối phương áp chế mọi người, uy áp khiến cho các nàng không được nhúc nhích.
Một bóng người thật nhanh hiện ra, khoát tay mấy cái, trong xe ngựa nằm đầy đất người và động vật.
Trừ Vân Thiên Vũ ra tất cả người và động vật đều bị người đánh bất tỉnh, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lại, nhìn người tới lại là Tiêu Cửu Uyên, không khỏi im lặng nhìn hắn.