Thị vệ canh cổng Bùi gia nghe xong không những không mở cửa mà còn thành thật nói:
“Tứ lão gia, có bản lĩnh thì đi tìm lão thái gia, không nên ra oai ở đây, chúng ta đều phụng mệnh làm việc, đừng làm hạ nhân chúng tôi khó xử.”
Một vài người tuy không biểu hiện ra mặt nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự coi thường.
Vân Thiên Vũ trong xe ngựa đã nhìn thấy sắc mặt của những người này, toàn thân lạnh lùng, đồng thời trong lòng đã dâng lên sóng ngầm.
Nàng xoay người trầm giọng ra lệnh cho Ngạo Minh và Điêu Gia ở trong xe ngựa:
“Đi đi, vả vào miệng chúng.”
Ngạo Minh và Điêu Gia lắc mình, đi thẳng tới chỗ thị vệ gác cổng. Những thị vệ kia còn chưa kịp phản ứng đã có người kêu lên thảm thiết: “A…”
Những người khác bị dọa tới thót tim, đợi khi nhìn kỹ lại thì miệng của hai tên thị vệ đã bị rách toạc, nhìn bộ dạng chúng lúc này vô cùng thê thảm.
Những hộ vệ khác cũng bị dọa, có người quay đầu chạy vào trong Bùi gia, kêu lên: “Không xong rồi, Tứ lão gia làm loạn.”
“Tứ lão gia làm loạn.”
Người của Bùi gia nhanh chóng bị kinh động, rất nhiều người chạy tới. Cầm đầu là một thân lục bào, dáng vẻ tráng kiện lực lưỡng Bùi lão thái gia Bùi Đông Sơn.
Sắc mặt Bùi Đông Sơn vô cùng khó coi, trong lòng thầm mắng chửi nhi tử phế vật này.
Không biết giờ ông ta đang bận sao? Ông không giúp ông ta lo lắng việc nhà còn gây sự. Còn nói tìm được nữ nhi, lại là phế vật, thì cũng giống nhau thôi, có gì đáng nói chứ.
Trước cổng Bùi gia, người đứng xem đông nghìn nghịt. Bùi Đông Sơn không nói chuyện, nhi tử bên cạnh hắn lại nói chuyện một cách khó nghe: “Lão tứ, ngươi lại nhặt được bảo vật à, vừa về tới nơi đã gây sự rồi?”
“Ôi chao, lão tứ của chúng ta thật là có tiền đồ nha.”
Trước cửa phủ, những lời nói lung ta lung tung đều có cả.
Sắc mặt của Bùi Khang vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn đám người trước cổng, sau đó ông ngẩng đầu nhìn về phía cha mình ở giữa cổng: “Cha, tại sao con đã phái người truyền tin về nói con đã tìm được nữ nhi, người cũng không phái người ra đón chúng ta.”
“Không phải đã phái người đi đón rồi sao?”
Bùi Đông Sơn tức giận nói, sau đó không cho Bùi Khang nói chuyện, lại trầm giọng nói:
“Bây giờ mọi người đang chuẩn bị thi đấu tuyển chọn vào học viện Thiên Kình vào ba ngày sau, cả gia tộc ai cũng cố gắng hết sức, còn ngươi thì sao, không giúp người trong gia tộc lại còn cố ý gây sự.”
“Bùi Khang, có phải ngươi muốn ta trục xuất toàn gia ngươi ra khỏi Bùi gia không.”
Bùi lão thái gia tức giận, trừng mắt nhìn nhi tử.
Bản thân không có năng lực, lại còn cưới một nữ nhân ngốc nghếch, sinh ra một nữ nhi phế vật, nhiều năm như vậy vẫn không từ bỏ, vẫn luôn tìm kiếm, thực sự quá vô vị.
Bùi lão thái gia nghĩ, không bằng dùng thời gian đó tu luyện linh lực, linh lực cường đại rồi mới có thể hơn người.
Sở dĩ Bùi gia có tiếng trong Bạch Hạc thành, bởi gia tộc luôn dốc sức bồi dưỡng nhân tài.
Nếu không làm sao họ có thể đứng vững ở Bạch Hạc thành đây?
Nếu Bùi gia không tốt thì ông ta làm sao có thể sống yên ổn?
Bùi lão thái gia lại lườm Bùi Khang.
Bùi Khang nghe lời của cha nói, trái tim nhói đau, tựa như bị ai đâm một nhát, rất đau đớn.
Ông ngẩng đầu nhìn Bùi lão thái gia: “Trục xuất thì trục xuất, không phải từ lâu cha đã sớm không coi con ra gì sao? Vậy để con trục xuất khỏi Bùi gia là được chứ gì.”