Tiểu Linh Đang dẫn đầu chỉ vào người nọ kêu lên: “Ngươi, ngươi...”
Gương mặt kinh hãi, sau đó nàng quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ cũng vô cùng kinh sợ nhìn về người nằm trên sàn xe, người này không phải người xa lạ, chính là Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
Lúc này Tiêu Cửu Uyên có vẻ có chút chật vật, cùng khí phách tôn quý lúc trước của hắn tuyệt không giống một người.
Nhưng mặc dù chật vật, vẫn như cũ giống như hùng sư kiêu ngạo hào hùng, con ngươi của hắn hung tàn vô cùng nhìn chằm chằm nàng, bất quá chỉ trong chốc lát, hắn giống như có chút lực bất tòng tâm, cố gắng lắc lắc đầu của mình.
Vân Thiên Vũ nhìn sắc mặt Tiêu Cửu Uyên, phát hiện tối nay hắn có cái gì không đúng, dường như bị cái gì quấy nhiễu.
Bất quá thấy Tiêu Cửu Uyên xốc xếch chật vật như vậy, Vân Thiên Vũ không thể không nói, tâm tình của mình bây giờ không nói nên lời vô cùng sảng khoái, cho nên nàng không tính toán để ý tới Tiêu Cửu Uyên, chỉ ra lệnh Tiểu Linh Đang nói: “Đem hắn đá xuống đi.”
“Được.”
Tiểu Linh Đang sảng khoái đáp một tiếng, nhấc chân liền muốn đem Tiêu Cửu Uyên đá xuống xe ngựa, ai kêu hắn ta khi dễ Vân tỷ tỷ, sớm đem hắn đá xuống xe ngựa, các nàng mới lười phải cứu hắn đây.
Một bên Điêu Gia rất muốn tự mình ra tay làm chuyện này, bất quá thân thể nhỏ bé của nó bị Vân Thiên Vũ ngăn lại đặt ra sau lưng, căn bản không thể động đậy.
Vân Thiên Vũ không để cho Điêu Gia động thủ, sợ Tiêu Cửu Uyên phát hiện Điêu Gia, hắn sẽ phát hiện ra thân phận của nàng.
Bất quá rất hiển nhiên hiện tại Tiêu Cửu Uyên tinh thần lực có chút không tốt lắm, căn bản không có chú ý tình huống trong xe ngựa.
Tất cả lực chú ý của hắn đều ở trên người Vân Thiên Vũ, bởi vì hắn có thể cảm giác người trong xe ngựa, cả người được bao trùm dưới áo choàng màu tím là nữ nhân làm chủ, cho nên hắn nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, cắn răng ngoan thanh nói: “Ngươi dám.”
Vân Thiên Vũ hiện tại hoàn toàn không có sợ hãi, dù sao hắn không biết nàng là ai.
Nàng vừa đúng lúc nghĩ tới chuyện từng bị hắn chèn ép, hắn không phải là khắp nơi chán ghét nàng sao, không phải là mọi cách xem thường nàng sao?
Ha ha, chính hắn cũng có hôm nay sao?
Vân Thiên Vũ suy nghĩ nói với Tiểu Linh Đang: “Nhanh đá hắn xuống đi.”
“Tốt.” Tiểu Linh Đang trực tiếp nhấc chân đá vào, muốn đem Tiêu Cửu Uyên đá xuống xe ngựa, bất quá lại bị Tiêu Cửu Uyên tránh được, Tiêu Cửu Uyên chẳng những tránh được chân của Tiểu Linh Đang, còn đưa tay kéo Vân Thiên Vũ, trực tiếp đem nàng từ trên tháp mềm kéo xuống.
Vân Thiên Vũ không có nghĩ đến hắn vậy mà trực tiếp xuất thủ lôi kéo mình, cho nên khó lòng phòng bị, bị Tiêu Cửu Uyên kéo từ trên tháp mềm xuống, trực tiếp ngã ngồi trên người hắn, hai người tư thế không nói ra được mập mờ. Hơn nữa bởi vì Tiêu Cửu Uyên động tác quá lớn, áo choàng trên người Vân Thiên Vũ bị kéo xuống, lộ ra gương mặt tuyệt diễm lạnh lùng dưới áo choàng của nàng.
Làn da nõn nà bóng loáng, mày như trăng rằm cực kỳ tinh tế, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng giống như suối nước trong suốt, hơi thở nhàn nhạt lạnh lùng, khiến cho nàng thuần khiết xinh đẹp còn có hồn, phảng phất sơn cốc Tử Ngọc lan, vừa giống như nước Hải Đường.
Cơ hồ là trong nháy mắt Tiêu Cửu Uyên thấy thế có chút ngây ngô, bất quá rất nhanh hắn nhớ hoàn cảnh của mình, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ nói: “Ta nhớ kỹ gương mặt này của ngươi, thế nhưng ngươi dám can đảm đạp bổn vương xuống xe ngựa, bổn vương nhất định sẽ tìm được ngươi, sau đó đem ngươi thiên đao vạn quả.”
Tiêu Cửu Uyên sau khi nói xong, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.