“Người như ngươi, đừng nói đến mọi người kinh tởm, đến Tiểu Anh ta đây chỉ là một con chim mà còn muốn ói nè, ta nhìn ngươi xong cũng ăn không ngon ngủ không yên, ông trời ơi, người sao lại cho một kẻ người gặp người ghét, điểu thấy điểu bay này sống trên đời chứ, người như vậy mà cũng có thể vác mặt đi ra đường sao.”
Tất cả mọi người trên đài cao bốn phía đều nhếch môi cười, ai nấy cũng đều vô thức nhìn về phía Tiểu Anh.
Con chim này miệng lưỡi độc ác ghê, nhưng u quan trọng là từng lời nó nói nghe rất rõ ràng, vô cùng giống với tiếng nói của con người.
Nó hoàn toàn khinh bỉ mà mắng Hạ Minh đến không bằng heo chó...
Hạ Minh ở phía đối diện đã sa sầm mặt mày, toàn thân âm trầm run rẩy, sở dĩ khi nãy gã mở miệng mắng nữ nhân đối diện là vì muốn chọc giận nàng, khiến cho nàng mất đi lý trí.
Nhưng hiện tại người bị gã mắng lại không mảy may quan tâm đến gã, còn gã thì bị một con chim mắng té tát, hơn nữa bị mắng đến tức giận run rẩy.
Hạ Minh biết như vậy không hay ho gì, nhưng chỉ cần nghĩ về những lời con chim kia mắng thì gã liền cảm thấy phẫn nộ.
A a, nội tâm gã như có một vạn ngọn lửa giận đang rít gào.
Bởi vì tức giận mất lý trí, cho nên Hạ Minh liền phi lễ mà giơ tay vận linh lực.
Trong chớp mắt, linh lực mà gã phóng ra nhắm thẳng về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ cũng phất tay, nàng vừa vận linh lực thì thấy một đạo linh lực màu tím đậm tụ lại trong lòng bàn tay nàng...
Những người bên dưới đài phát hiện được linh lực của Vân Thiên Vũ thì liền cười vang.
“A, nữ nhân này chỉ mới là cấp độ tử linh, thế mà lại dám can đảm đi khiêu khích tam tinh linh sĩ, đúng là chán sống rồi.”
“Đúng vậy, xem ra lần này nàng sẽ bị Hạ Minh đánh cho thê thảm.”
Không ít người vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa.
Hạ Minh nhìn thấy tử linh của Vân Thiên Vũ thì cũng cảm thấy nực cười, trong mắt gã lóe lên một tia nhìn tàn nhẫn dữ tợn.
Con chim của nữ nhân xấu xí dị hợm này dám can đảm cười nhạo gã, vậy gã liền trút giận lên người nàng.
Hạ Minh vừa nghĩ thế đã nâng tay tung ra một chưởng, trực tiếp đánh vào Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ vội tiếp chiêu, vận tử linh lực chống đỡ.
Đáng tiếc, tuy rằng tử linh rất lợi hại nhưng chỉ thuộc về những người tu luyện linh lực, đây là linh lực nàng tự tu luyện.
Hoàn toàn khác với linh lực của linh sĩ, linh sĩ có thể hấp thụ linh lực xung quanh rồi dùng chúng để tăng thêm sức mạnh của chính mình.
Cho nên hai đạo linh lực này hoàn toàn không suy suyển gì đến gã.
Linh lực của Vân Thiên Vũ rất nhanh đã bị tên mập Hạ Minh phá vỡ, không những vậy, tử linh của nàng còn bị ghiền ép đến nỗi chính nàng cũng huyết khí trào dâng vô cùng khó chịu.
Oa một tiếng, Vân Thiên Vũ phun ra một búng máu tươi.
Dưới đài không ít người lắc đầu, đây còn không phải là vì nàng không biết tự lượng sức sao.
Rõ ràng linh lực thua xa gã nhưng vẫn dám can đảm thách đấu để tìm chết, đáng đời nàng.
Gã mập Hạ Minh vừa thấy Vân Thiên Vũ hộc máu thì trong lòng cực kì hưng phấn, phất tay hô to: “Bạo phong quyền.”
Một nắm đấm lớn mang theo gió và mưa phóng thẳng đến chỗ Vân Thiên Vũ.
Trên dưới đài có rất nhiều người không dám nhìn đến cảnh này, nếu nàng bị đánh trúng một quyền này thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Dưới đài, Bùi Đông Sơn sốt ruột kêu lên: “Tiểu Khê, con mau tránh đi, mau tránh đi.”