Trên đường, Tiêu Cửu Uyên luôn ôm Vân Thiên Vũ nói.
"Vũ nhi, trong lòng ta rất khó chịu, cho dù ta không phải con ruột của bà ấy, nhưng vì sao, vì sao lại muốn giết ta."
"Coi như không phải ta, nuôi con mèo con chó, cũng không thể muốn giết thì giết như vậy."
Mỗi câu nói của hắn giống như một cây kim đâm vào trong lòng Vân Thiên Vũ.
Điều này càng làm suy nghĩ của Vân Thiên Vũ kiên định hơn, nàng tuyệt đối sẽ không giữ lại lão hoàng đế này, kẻ đồi bại, nếu lão ta không chết, nàng dám cam đoan, sau này lão ta còn muốn sinh sự, nếu lão ta còn sống là sẽ sinh sự, chi bằng để cho lão ta chết đi.
Trước đó Vân Thiên Vũ lo cho thái hậu, cho nên mới cứu mạng lão hoàng đế, bây giờ không còn phải lo lắng thái hậu, vậy chết đi là tốt.
Xe ngựa chạy thẳng đến An Thân Vương phủ.
Vân Thiên Vũ đỡ Tiêu Cửu Uyên xuống xe ngựa rồi tiến vào vương phủ.
Hướng quản gia kinh ngạc nhìn bọn họ.
Vân Thiên Vũ phân phó ông ta chuẩn bị phòng cho khách, sau đó nàng tự mình đưa Tiêu Cửu Uyên vào phòng nghỉ ngơi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ định rời đi, nhưng Tiêu Cửu Uyên cứ kéo tay nàng không buông, không cho nàng đi.
"Vũ nhi, đừng đi, đừng rời xa ta."
Hắn giống như ngủ, lại giống như không ngủ.
Tóm lại mơ hồ mê man, lúc tốt lúc xấu.
Vân Thiên Vũ không có cách nào khác, đành phải phân phó mấy người Bạch Diệu lui xuống, nàng ở lại chăm sóc hắn.
Tiêu Cửu Uyên luôn luôn nắm chặt tay Vân Thiên Vũ không buông, Vân Thiên Vũ đành phải tựa ở bên cạnh hắn, định vừa trông hắn vừa ngủ.
Thế nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn không ngủ, một lúc sau gọi: "Mẫu hậu, vì sao người lại muốn con chết, vì sao vì sao."
Lúc sau lại nói: "Vũ nhi, đừng rời xa ta, đừng rời xa ta."
Vân Thiên Vũ nghe hắn liên tục nói nói nhảm, vội vỗ nhẹ sau lưng hắn, trấn an hắn nghỉ ngơi.
Hai người kéo qua kéo lại, cuối cùng lại nằm cùng một chỗ.
Tiêu Cửu Uyên vốn đang mơ hồ dường như tỉnh táo hơn một chút, hắn xoay người chặn Vân Thiên Vũ lại.
Cúi người hôn mạnh lên cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thiên Vũ, sau mọi chuyện xảy ra không thể vãn hồi.
Hắn giống như điên cuồng hôn lên khuôn mặt, vành tai Vân Thiên Vũ, sau đó động thủ cởi y phục nàng.
Lúc đầu Vân Thiên Vũ muốn ngăn cản hắn, nhưng lại bị hắn hôn đến mềm cả người, không còn chút sức lực nào, sau cùng mặc cho hắn bá đạo cởi tất cả y phục của nàng xuống.
Hai người nhanh chóng không còn mảnh vải nào trên người.
Tiêu Cửu Uyên cúi người từ trên cao nhìn xuống nàng, trong đôi mắt là sự dịu dàng nồng cháy, thật giống như Vân Thiên Vũ là báu vật của hắn.
Hắn đưa tay ôm nàng, tựa như ôm lấy bảo bối trân quý nhất, hôn từ trên xuống dưới.
Cả người Vân Thiên Vũ nhanh chóng như hóa thành một vũng nước, mà hơi thở Tiêu Cửu Uyên cũng dồn dập hơn, thân thể căng thẳng liên tục kêu rầm rĩ, muốn càng nhiều hơn nữa.
Cuối cùng hắn không khống chế nổi suy nghĩ của chính mình nữa, điên cuồng chiếm hữu nàng.
Trong phòng diễn ra từng màn kích tình.
Tiếng hôn triền miên kích động, tiếng rên nũng nịu, tiếng thở hổn hển xen lẫn, một đêm không ngừng, giống như một bản hòa tấu rung động lòng người.
Đêm này Tiêu Cửu Uyên thật giống như dã thú ăn không biết no, liên tục đòi hỏi, liên tục chiếm hữu.
Cho đến khi Vân Thiên Vũ mệt mỏi ngất đi hắn mới dùng lại.
Mà lúc này hắn thật giống như một dòng nước mát, mê người nói không nên lời, mái tóc ẩm ướt xõa trên vai, đôi mắt trong sáng, hắn nhìn nữ nhân ngủ say bên cạnh, cả người đều là dấu hôn của hắn.
Hắn đưa tay ôm chặt nàng, cuối cùng nàng cũng là của hắn, hoàn toàn là của hắn.
Vũ nhi, cả đời này chúng ta sẽ ở bên nhau.