Hắn hôn Vũ Nhi đến đỏ cả miệng, để xem người khác nói nàng như thế nào.
Cho nên, hắn phải nhanh khiến hoàng thượng hạ chỉ, ban hôn, như vậy hắn có thể lấy nàng về nhà.
Sau khi lấy về nha, muốn hôn như thế nào thì hôn như thế.
Tiêu Cửu Uyên sung sướng cười rộ lên, vẻ mặt Vân Thiên Vũ khó hiểu, người này sao lại cười như tên trộm như vậy.
Nhưng nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên ấm áp như ánh mặt trời như vậy.
Vân Thiên Vũ giật mình, tất cả từ trước đều là một giấc mộng.
Quá khứ hai người rời xa nhau như vậy, chỉ có khuôn mặt trước mắt giống như ánh mặt trời này, thân thiết nói chuyện với nàng.
Nếu bọn họ có thể cứ luôn như vậy, thật ra cũng rất ổn.
Vân Thiên Vũ cũng cười.
Xe ngựa tiến thẳng vào cung.
Đợi vào cung thái hậu, Tiêu Cửu Uyên vốn kiên trì muốn cùng Vân Thiên Vũ đi vào.
Nhưng Vân Thiên Vũ lại không đồng ý, Tiêu Cửu Uyên hết sức ngang ngược, một lời không hợp liền nổi cáu, vậy thì nàng và thái hậu còn có thể yên ổn nói chuyện không?
Hôm nay nàng tới đây, là muốn nói chuyện Vân Thiên Tuyết cùng thái hậu.
Nếu Tiêu Cửu Uyên can thiệp vào, nói không chừng nàng cũng không có cách nào nói được với thái hậu.
Vì Vân Thiên Vũ kiên trì, Tiêu Cửu Uyên cũng không đòi theo nàng đi vào.
Nhưng vẫn xú mặt nói: “Nếu mẫu hậu làm khó nàng, nàng cứ gọi ta.”
Nói cho cùng thái hậu giống như cuồng dã mãnh thú, Vân Thiên Vũ mau chóng gật đầu đồng ý với hắn.
Thái hậu trong cung đang chờ Vân Thiên Vũ.
Thấy nàng tiến vào, lập tức cười bảo nàng đến gần.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy thái hậu, thật ra hết áy náy, bởi vì lần trước thái hậu khuyên nàng không nên gây lộn với Tiêu Cửu Uyên choTiêu Cửu Uyên một cơ hội.
Kết quả nàng không đồng ý, nhất định phải từ hôn. Hiện giờ lại ngược lại, lại thích Tiêu Cửu Uyên rồi.
Cái này gọi là gì, thật sự là quả báo.
Vân Thiên Vũ nghĩ, hành lễ với thái hậu, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh thái hậu.
Thái hậu đưa tay ra kéo nàng ngồi xuống, ấm giọng hỏi nàng tình hình gần đây, sau đó chuyển đề tài, thái hậu đã nói tới chuyện Nam Chiêu công chúa.
“Vũ Nhi à, theo lý ai gia không nên nhắc đến việc này, nhưng việc này liên quan đến hòa bình hai nước, nếu Cửu Uyên kiên trì không cưới Nam Chiêu công chúa, như vậy hòa bình của Nam Chiêu và Đông Ly rất có thể sẽ tan rã, như vậy dân chúng Đông Ly phải tính chuyện này lên đầu ngươi và Tiêu Cửu Uyên rồi.”
“Nếu có một ngày Nam Chiêu và Đông Ly khai chiến, mọi người nhất định sẽ nói hai người các ngươi hại nước hại dân.”
“Ai gia không muốn khiến các ngươi trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.”
Thái hậu kéo Vân Thiên Vũ, lời nói thấm thía, tận tình khuyên bảo.
Vân Thiên Vũ biết thái hậu nói rất có lý.
Dân chúng không biết sự thật, nếu hai nước thật sự khai chiến, như vậy dân chúng nhất định sẽ cho rằng nguyên nhân là do bọn họ, đến lúc đó tất nhiên sẽ nói bọn họ là kẻ hại nước hại dân.
Nhưng, nếu muốn nàng đồng ý cho Tiêu Cửu Uyên lấy nữ nhân khác, tuyệt đối không có điều đó.
Vân Thiên Vũ nhìn thái hậu nói: “Thái hậu nương nương, ngươi nghe ta một lời, sau khi nghe xong lại nói chuyện này.”
Vân Thiên Vũ nói xong tiến đến bên tai thái hậu, nhỏ giọng nói thầm hai câu.
Sắc mặt thái hậu nháy mắt đã thay đổi, vẻ mặt khó có thể tin nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
“Thật sao?”
Vân Thiên Vũ chậm rãi đứng dậy, nhìn thái hậu nói.
“Thái hậu nương nương, thần nữ không dám vọng ngôn, việc này là chuyện thiên chân vạn xác, thái hậu nương nương thử nghĩ xem, rốt cục hành động lần này của Nam Chiêu có ý gì? Rõ ràng là một người vận rủi mang điềm xấu, lại muốn đưa người như vậy tới hòa thân.”
“Bọn họ nhất định là có mục đích riêng.”