Hơn nữa với những hiểu biết của nàng về hoàng đế, lão ta dường như không cam tâm tình nguyện nhìn thấy Ly vương phủ và An thân vương phủ liên thủ, vậy kế tiếp có phải vẫn xảy ra chuyện không.
Trong đầu Diệp Gia đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ liều lĩnh, chi bằng giết chết lão hoàng đế, lão hoàng đế chết rồi, như vậy mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Không còn chuyện gì nữa.
Nhưng suy nghĩ này nàng không dám nói ra.
Xe ngựa tức tốc chạy một mạch đến Thanh Bình quận.
Thanh Bình quận lúc này vô cùng hỗn loạn.
Vì không có ai quản lý nên rối loạn, đặc biệt là có tin tức truyền đến Thanh Bình quận.
Nam Dương Vương phản loạn, binh bại vào kinh thành.
Mấy vạn binh lính dưới tay y đều bị chém đầu.
Bách tính của Thanh Bình quận biết được những chuyện này thì ai cũng khóc than, bởi vì binh tướng Nam Dương Vương Dung Hành dẫn dắt có hơn một nửa là người của Thanh Bình quận.
Những người này gần như trong nháy mắt mất đi phu quân, nhi tử, tôn tử.
Nỗi đau mất đi người thân bao trùm họ.
Ngoài cửa nhà nhà đều treo đồ tang trắng, toàn Thanh Bình quận giống như là biển trắng.
Khắp các ngõ nhỏ phố lớn đều là tiếng kêu khóc bi ai.
Vân Thiên Vũ đối với những điều này hoàn toàn không để ý, nàng dẫn một số thuộc hạ lao thẳng đến cửa nam Thanh Bình quận, lệnh cho thủ thành mở cửa thành.
Nàng muốn tiến về phía núi Phượng Hoàng.
Binh tướng thủ thành biết nàng là Linh Nghi quận chúa nên không dám phản kháng, lập tức mở cửa thành nam của Thanh Bình quận, để họ rời đi, đi vào núi Phượng Hoàng.
Bên ngoài núi Phượng Hoàng.
Vân Thiên Vũ mở tấm bản đồ trong tay ra, nhanh chóng nhìn tấm bản đồ.
Tấm bản đồ này là nàng trước đây đã bảo Hắc Diệu sai người tìm được.
Nhưng tấm bản đồ này không chi tiết mà chỉ đại khái một số cảnh tượng.
Nhưng may mà nàng có thể từ trên bản đồ nhìn ra vị trí của Nam Chiêu quốc và phương hướng của núi Phượng Hoàng.
Ngoài núi Phượng Hoàng, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn núi non trùng điệp như phượng hoàng đang giương cánh.
Hiểm nguy trùng trùng.
Núi Phượng Hoàng hiểm nguy trùng trùng không những bởi vì nó giống như mê cung to lớn mà còn bởi vì nó có sương mù bao phủ dày đặc nhiều năm.
Trong đám sương không thấy rõ đường, rất dễ bỏ mình dưới sườn núi.
Hơn nữa sự việc còn không chỉ là như thế, bởi bì sương phủ dày đặc qua nhiều năm nên bên trong lớp sương đó có chứa không ít độc khí, dã thú và hoa ăn thịt người sống trong núi Phượng Hoàng.
Nói thật thì người bình thường căn bản không dám vào núi Phượng Hoàng.
Thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn dám mang binh lính tiến vào núi Phượng Hoàng nhất định là Dung Hành đã vẽ bản đồ cho gã cho nên gã mới dám dẫn binh lính tiến vào núi Phượng Hoàng.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến đây thì liền nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên.
Trong lòng nàng lo lắng vô cùng, cho dù là thế nào nàng cũng phải đi vào núi Phượng Hoàng một chuyến, cho dù có nguy hiểm hơn nữa nàng cũng phải vào.
Vân Thiên Vũ tự mình quyết định vào núi Phượng Hoàng lại không muốn liên lụy đến người khác.
Cho nên nàng quay đầu nhìn người phía sau nói: “Ta quyết định vào núi Phượng Hoàng một chuyến.”
“Nhưng vào đó quá nguy hiểm nên mọi người đừng vào.”
Vân Thiên Vũ nhìn Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc, sư phụ và sư mẫu không dễ dàng gì mới đoàn tụ bên nhau, nàng không muốn liên lụy tới họ.
“Sư phụ, sư mẫu, hai người đừng vào, núi Phượng Hoàng này rất nguy hiểm.”
Quân Hạo Thiên không hài lòng trừng mắt nhìn nàng.
“Lẽ nào con cho rằng sư phụ con là hạng ham sống sợ chết sao?”
Lâm Tâm Mộc nhìn Vân Thiên Vũ, trong mắt ngập tràn những tia nắng ấm áp của tấm lòng người mẹ, bà ta kéo Vân Thiên Vũ lại nói: “Vũ Nhi, chúng ta không yên tâm để con đi vào, muốn vào thì mọi người cùng vào đi.”
Lâm Tâm Mộc vừa dứt lời, đám người Diệp Gia và Hắc Diệu gật đầu: “Đúng, chúng ta không sợ chết, muốn vào thì vào cùng nhau đi.”