Trong lòng Tiêu Dạ Thần cũng rất lo lắng, nhưng bởi vì Tiêu Cửu Uyên đã xông vào hắc tháp, lo lắng trong lòng của gã đã giảm đi rất nhiều.
Diệp Gia nghe Tiêu Dạ Thần nói xong, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng nàng thầm nghĩ, Ly thân vương gia này tuy rằng đáng giận, nhưng những lúc nguy hiểm hắn đều giúp đỡ biểu muội nhà mình.
Xem ra hắn mới chính là quý nhân mà biểu muội nên gặp trong số mệnh của mình.
Diệp Gia suy nghĩ đến Tiêu Dạ Thần, nghĩ đến chuyện đã xảy ra lần trước, nàng nhanh chóng quay đầu đi chăm sóc Tiêu Lăng Phong.
Bên này vài người nhất thời không dám động.
Mặt khác, thuộc hạ của Lăng Vân tông thu Hắc Ma tháp đưa đến phòng luyện đan của Lăng Vân tông.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ ở bên trong Hắc Ma tháp tất nhiên nghe thấy câu nói của tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông.
Sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi.
Cuối cùng hai người đành hi vọng vào nhau, tuy rằng trong bóng đêm không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt đen lóe sáng của đối phương.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên lâm vào hoàn cảnh như vậy đều là do nàng liên lụy đến hắn, nhịn không được nói: "Đều là tại ta liên lụy ngươi."
Tiêu Cửu Uyên đưa tay ra khẽ che môi Vân Thiên Vũ: "Đừng nói như vậy, chuyện của nàng đều là chuyện của ta, ta tuyệt đối sẽ không để một mình nàng rơi vào hoàn cảnh như vậy, nếu vậy ta sẽ hối hận cả đời."
Những lời nói của Tiêu Cửu Uyên khiến Vân Thiên Vũ hơi giật mình, ý của hắn là…
"Tiêu Cửu Uyên, không phải ngươi thích ta rồi chứ."
Nếu không phải thích nàng thì không đáng mạo hiểm như vậy.
Vân Thiên Vũ nói xong không đợi Tiêu Cửu Uyên trả lời, nàng còn nói thêm: "Ta nhớ ngươi đã nói sẽ không thích ta."
Nàng còn từng nói nếu như hắn thích nàng, nàng nhất định sẽ hung hăng tát hắn một cái, nhưng hắn không do dự mà xông vào như vậy, thà cùng chết với nàng, khiến nàng không thể ra tay đánh hắn được.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên lóe sáng, trầm giọng nói từng chữ một: "Vân Thiên Vũ, ta thích nàng, thích đến mức muốn sủng nàng cả đời, ta không ngại nàng tát ta một cái đâu."
Trong không gian tối đen, chỉ có lời nói của nam nhân giống như rượu ngọt.
Vân Thiên Vũ lập tức giật mình, ngây ngốc đứng ở trong bóng đêm, tim rất ấm áp, từ từ đập mạnh.
Nhưng lúc này họ đã rơi vào hoàn cảnh như vậy, còn có thể nói cái gì thích hay không thích đây.
Nàng suy ghĩ rồi chậm rãi mở miệng: "Bây giờ nói những chuyện này có ích lợi gì đâu, dù sao chúng ta cũng sẽ chết thôi."
Hai người họ bị ma tháp gì đó nhốt lại, sau đó còn bị tông chủ của Lăng Vân tông hạ lệnh ném vào lò luyện đan.
Như vậy bọn họ làm sao có thể sống được.
Tiêu Cửu Uyên đưa tay ra kéo tay của Vân Thiên Vũ, nhanh chóng nói: "Đừng lo lắng, bất kể như thế nào ta cũng sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ nghĩ cách để nàng thoát ra ngoài."
"Ta biết Hắc Ma tháp này, nó là một linh khí chứa ma tính, nhưng vạn vật đều có phương pháp phá giải, ta nghĩ Hắc Ma tháp này cũng có phương pháp phá giải, không bằng chúng ta đánh vỡ tháp thử xem, chỉ cần phá tháp, nói không chừng chúng ta có thể thoát ra ngoài."
Vân Thiên Vũ vừa mới nói xong liền nghe thấy trong bóng đêm vang lên tiếng nói chuyện: "Vỡ đi vỡ đi, Điêu Gia sẽ giúp hai người đập vỡ."
"Tiểu Anh cũng giúp hai người, nếu như thật sự không đập vỡ được, cùng lắm thì ta một ngụm hỏa thiêu cái tháp này."
Tiểu Anh vừa mới nói xong, Điêu Gia khinh thường nhìn nó: "Ngươi không khoác lác có phải sẽ chết hay không, nếu ngươi có thể đốt cái tháp này thì đã sớm đốt rồi, còn có thể nói như vậy sao?"