Mục lục
Thú phi thiên hạ - thần y đại tiểu thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người Bùi gia bàn tán sôi nổi về việc này. Ở tiểu viện ở góc tây bắc, Bùi Khang và Lâm Tú Uyên đang cố găng ngăn cản Vân Thiên Vũ tham gia thi đấu võ ngày mai.


Hai người chỉ cần nghĩ tới thi đấu võ ngày mai đã lo lắng muốn chết. Nhất là Lâm Tú Uyển, đầu óc bà vốn đã không tỉnh táo, khó khăn lắm mới tìm lại được nữ nhi bảo bối, làm sao bà lại dám để nữ nhi bị đánh.


Cho nên nghe Vân Thiên Vũ nói muốn tham gia thi đấu võ, bà liền sợ tới mức ôm lấy Vân Thiên Vũ không buông ra nữa: “Khê Khê, con đừng đánh nhau, mẹ không cho con đánh nhau đâu.”


“Đánh nhau là hài tử xấu, Khê Khê của chúng ta là hảo hài tử, họ đều là khốn nạn, đều là cặn bã.”


Trong sảnh, Bùi Khang cũng gật đầu, mặc dù Tiểu Khê có linh thú, lại là người có linh lực, nhưng nàng lại đến từ đông đại lục, cho nên nếu so với người tây đại lục chắc chắn sẽ không bằng, nếu như vậy chắc chắn mai sẽ bị họ đánh.


Bị đánh ở trên võ đài sẽ không thể cãi lý được.


Đôi mắt Bùi Khang hơi đỏ, đều do bản thân không có cách gì nên Tiểu Khê mới bị họ khinh thường.


“Tiểu Khê, đều do cha không có bản lĩnh, cho nên mới làm hại con bị chúng ức hiếp, nếu không đêm nay cả nhà chúng ta âm thầm bỏ đi, thế nào?”


Bùi Khang nghĩ một cách, khẽ nói ra.


Vân Thiên Vũ thản nhiên nhướn mày nói: “Con nghĩ tối nay ngoài viện chúng ta sẽ có rất nhiều người trong coi.”


Trước khi nàng khiêu chiến những người đó, chắc chắn họ sợ nửa đêm gia đình Bùi Khang sẽ trốn nên để nguời trông coi viện của họ.


Vân Thiên Vũ suy nghĩ nhìn về Bùi Khang: “Cha mẹ yên tâm đi, con không sao hết, sở dĩ con muốn tham gia thi đáu võ chính là muốn họ tốt với cha mẹ hơn.”


Nếu như Bùi gia biết nữ nhi mà Bùi Khang tìm lại được là người có thiên phú không tồi thì họ sẽ đối xử tốt hơn với Bùi Khang.


Lời của Vân Thiên Vũ nói Bùi Khang đã hiểu, cuối cùng đôi mắt đỏ hoe, nắm chặt tay nói: “Cha không có bản lĩnh, lại để con phải che chở, thật sự cha không có mặt mũi nào nhìn con nữa.”


Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Cha, cha đừng buồn, bản thân con muốn tham gia thi đấu võ, nào, cha hãy nói cho con biết tình hình thi đấu võ đi.”


Bùi Khang nghe Vân Thiên Vũ nói xong, bèn đi qua đi lại ngồi xuống nói với nàng về thi đấu võ.


Cuối cùng Vân Thiên Vũ cũng biết vì sao Bùi gia lại huy động mọi người tham gia thi đấu võ, bởi vì muốn chọn ra đệ tử ưu tú của gia tộc tham gia thi đấu chọn lựa vào học viện Thiên Kình của Bạch Hạc thành vào ba ngày sau.


“Học viện Thiên Kình?”


Vân Thiên Vũ nhướn mày, Bùi Khang bên cạnh gật đầu.


“Học viện Thiên Kình là đại học viện của tây đại lục, người trong học viện Thiên Kình sử dụng linh lực tạo thành tu linh tháp, cho nên các đại thế gia ai ai cũng muốn cho nhi tử vào tu luyện ở học viện Thiên Kình, hơn nữa học viện Thiên Kinh có những đạo sĩ giàu kinh nghiệm thiết lập trận pháp, có thể tham gia các loại bảo tàng đoạt xá.”


“Bất kể là ai, chỉ cần vào học viện Thiên Kình, thân phân sẽ tài trí hơn người, nếu có thể tốt nghiệp học viện thì linh lực cũng không hề kém cỏi, hơn nữa còn có thể trở thành đối tượng trọng điểm được nhiều người tìm kiếm.”


“Nếu đã như vậy, chỉ cần trong gia tộc có một nhân vật lợi hại, về cơ bản đại gia tộc sẽ không đáng lo ngại.”


Bùi Khang nói xong, trầm giọng nói:


“Thật ra con đừng trách ông nội con, đại lục này vô tình như vậy đó, người không có năng lực sẽ bị người khác áp đảo, ngược lại người có năng lực sẽ được người khác truy phùng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK