Lông mày của Thục phi hơi nhíu lại, không hề thích những gì Tiêu Cửu Uyên đã nói.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ lại nói: “Cửu Uyên, huynh không nói thì ta cũng không để ý, huynh nói xong ta thấy, thực sự Hoài vương rất giống người Tưởng gia, đều có dáng vẻ cao ráo khôi ngô, nhưng lại không giống Thục phi nương nương cho lắm.”
Lời nói của Vân Thiên Vũ vừa dứt, Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu đã nổi giận, quay người quát to: “Im miệng.”
Tất cả mọi người trong phòng thấy gã quát như vậy ngơ ngẩn cả người.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc nói: “Hoài vương điện hạ, tại sao lại tức giận như vậy, chúng ta chỉ nói đùa thôi mà.”
Cuối cùng, nàng lại nói thêm một câu nữa: “Nhưng thực sự ngươi rất giống người Tưởng gia.”
Sắc mặt Hoài vương sa sầm, trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ tức giận, đứng dậy nói: “Tốt thôi, chúng ta có lòng đến thăm Hoài vương điện hạ, chỉ đùa một chút mà Hoài vương lại tức giận như vậy, vậy chúng ta nên đi thôi.”
Nàng nói xong quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Đi thôi, người ta không chào đón ta, chúng ta đừng chọc giận họ nữa.”
Tiêu Cửu Uyên khẽ gật đầu, đứng dậy nhìn Hoài vương nói: “Vậy Hoài vương nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi, chúng ta đi đây.”
Hai người nói xong liền rời đi.
Trong phòng, Hoài vương vội vàng nhìn Thục phi nói: “Mẫu phi, con thấy họ không hề quan tâm đến con, họ chỉ tới để chọc tức con thôi.”
Tâm trạng Thục phi vô cùng nặng nề, giống như có hòn đá tảng đang đè nặng vậy.
Thực ra bà ta đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhi tử của mình lại không giống mình cũng không giống hoàng đế.
Nhưng bà ta lại không ngờ nhi tử lại giống người Tưởng gia.
Hôm nay nghe Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nói, bà ta không khỏi suy nghĩ, sau đó kinh ngạc phát hiện.
Nhi tử của bà ta lại giống người Tưởng gia, tai sao, tại sao lại như vậy.
Thục kinh ngạc không dám nghĩ tiếp.
Bên tại vẫn vang vọng dáng vẻ tức giận của Tiêu Thiên Nghiêu. Tại sao gã lại tức giận như vậy.
Thục phi nghĩ ngợi gật đầu: “Lúc trước ta còn tưởng họ tới thăm con, xem ra giờ họ cố tình chọc tức con, được rồi, được rồi, bây giờ con nên an tâm dưỡng bệnh, đừng để ý tới họ nữa.”
“Vâng, mẫu phi.”
Tiêu Thiên Nghiêu nghe lời Thục phi xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay nắm lấy tay Thục Phi: “Mẫu phi, vẫn là người tốt với con nhất.”
Thục phi nhìn gương mặt trước mắt, đột nhiên cảm thấy ghê tởm, rõ ràng là gương mặt đầy cương nghị, nhưng khi làm nũng lại có thể xấu xí như vậy.
Suy nghĩ của Thục phi nhanh chóng bị gạt bỏ, không không, đây là nhi tử của ta, nhi tử của ta.
Nội tâm của bà ta vô cùng rối rắm, không thể bình tĩnh, cuối cùng từ từ đứng dậy nhìn Tiêu Thiên Nghiêu nói: “Nghiêu Nhi, mẫu phi đã xuất cung khá lâu, nên hồi cung, con ở trong phủ dưỡng bệnh, khỏe lại thì tiến cung nói với mẫu phi nhé.”
“Được.”
Ánh mắt Tiêu Thiên Nghiêu thâm trầm nhìn Thục phi đang đi ra ngoài.
Gã nhíu chặt mày, rốt cuộc mẫu phi có nghi ngờ gì không.
Tâm trạng của Thục phi lúc này vô cùng nặng nề, đi ra khỏi phủ Hoài vương.
Vừa ra khỏi viện, đã nghe thấy ở hành lang không xa có hai tỳ nữ đang bàn tán:
“Nghe thấy gì không? Hoàng hậu nương nương tặng đan dược cho riêng vương gia nhà chúng ta, hoàng hậu nương nương thật là tốt với vương gia nhà chúng ta.”
“Đương nhiên rồi, nương nương đối xử rất tốt với vương gia nhà chúng ta, ngươi có thấy là vương gia nhà chúng ta rất giống hoàng hậu nương nương không.”
“Nha đầu chết tiệt, ngươi nói lung tung gì vậy.”