Diệp Gia rõ ràng thích y mà.
Sao nàng có thể lừa y được chứ, hay chính nàng cũng đã bị gạt.
Trúng quỷ kế của Tiêu Cửu và nữ nhân kia.
Nhất định là như vậy rồi, nhất định là như vậy rồi.
Cổ Thiên không ngừng tự trấn an chính mình, bởi vì y thật sự không thể tin được rằng Diệp Gia đã phản bội mình, kia chẳng phải là phủ định mị lực của y sao?
Không, y nhất định không tin chuyện.
Cổ Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Gia, đáng tiếc Diệp Gia không hề liếc nhìn y dù chỉ một cái.
Điều đó càng khiến sự bất an trong lòng y càng sâu sắc hơn, đồng thời còn biến thành khủng hoảng.
Trên đấu trường, không ai thèm để ý đến tình huống của Đoan Mộc Tuấn và Cổ Thiên, ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng trên cao.
Bởi vì vừa có người khiêu chiến với tuyển thủ đứng vị trí thứ nhì.
Người này là nhất tinh linh hoàng, thân thủ cũng không tồi.
Nhưng đáng tiếc là tiểu cô nương xếp vị trí thứ nhì lại là cao thủ cấp bậc nhị tinh linh hoàng, hơn nữa ra tay vô cùng tàn nhẫn độc ác, hoàn toàn không lưu tình mà triệt hết mọi cơ hội phản kháng của đối phương.
Cho nên người vừa khiêu chiến tuyển thủ đứng vị trí thứ nhì bảng, lại một lần nữa bị tiểu cô nương kia đánh bại.
Chẳng những bị linh lực cường đại nghiền ép mà còn bị đánh đến trọng thương.
Đám người của các thế lực lớn ngồi dưới đài sôi nổi bàn tán điều gì đó.
Đại khái là nói về sự ra tay tàn độc của hai người kia, chắc chắn là người có thể làm việc lớn.
Đám người đó hưng phấn thương lượng xem làm cách nào để mời chào nhân tài như vậy về phe mình.
Bọn họ không thể để bị cuỗm tay trên nhân tài như vậy được, bằng không thì sẽ là một tổn thất lớn cho bọn họ.
Trên đài cao, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ rốt cuộc cũng yên tâm hơn nhiều.
Bởi vì bọn họ ra tay quá tàn nhẫn, hơn nữa linh lực tu vi lại rất cao, cho nên sau đó không ai còn dám tuyên chiến với bọn họ nữa.
Cả hai người bọn họ cứ thế trải qua một ngày.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lại thành công bảo vệ danh hiệu đệ nhất và đệ nhị của mình.
Tuy rằng chỉ còn đúng một ngày nữa thôi, nhưng hai người dám khẳng định, bọn họ chính là người giành được vị trí quán quân và á quân của lần này.
Bởi vì số tuyển thủ còn lại đều không phải cao thủ lợi hại gì, cho nên bọn họ cơ bản không cần lo sợ.
Lúc chạng vạng.
Người từ các thế lực lớn sôi nổi vây quanh bọn họ.
Không ngừng đưa ra lời mời với hai người bọn họ.
Thế lực nào cũng đều ra giá trên trời, còn hứa hẹn đủ điều, cho dù hắn và nàng có ra điều kiện gì đi chăng nữa cũng đều sẽ đáp ứng.
Đáng tiếc, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ hoàn toàn không có ý định muốn gia nhập vào bất cứ thế lực lớn nào.
Cuối cùng cả hai đều uyển chuyển từ chối những lời mời chào đó.
Có vài thế lực không để bụng, còn muốn tiếp tục nỗ lực thuyết phục bọn họ.
Nhưng có thế lực lại tỏ ra không hài lòng.
Trong đám người tức giận đó nhất định phải kể đến người của Phù Vân cung người...
Người của Phù Vân cung luôn tự tung tự tác, kiêu ngạo đến điên cuồng, chưa từng bị từ chối thẳng thừng như vậy bao giờ, bọn họ là có lòng muốn mời hắn và nàng, không nghĩ tới hai người lại không hề biết điều như vậy.
Thật là thứ không biết xấu hổ.
Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Tuy rằng trong lòng đám người của Phù Vân cung đang thẹn quá hóa giận, nhưng bọn họ vẫn tỏ ra nhã nhặn như không muốn làm khó Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vậy.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng lười để ý đám người của Phù Vân cung này, dẫn theo Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia cùng rời đi.
Bọn họ mới đi được một đoạn thì đã bị chặn đường.
Mà kẻ chặn đường bọn họ không ai khác ngoài đám người của Cổ Thiên.
Lúc này Cổ Thiên trông hết sức thảm hại, trên người bị thương rất nhiều nơi, khuôn mặt ôn nhã thanh tao của ngày trước cũng trở nên tơi tả vì các vết thương lớn nhỏ.
Y tiến lên vài bước từ đám người để nhìn Diệp Gia.
“Diệp Gia, tha thứ cho ta, lúc trước ta bị đám người của Đoan Mộc Tuấn ép bức, cho nên mới bắt nàng đi làm những loại chuyện như vậy, nàng tha thứ cho ta được không?”
“Sau này ta sẽ không để nàng làm như vậy nữa, xin nàng hãy tha thứ cho ta và trở về bên cạnh ta.”
Đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đều rùng mình ghê tởm