Mục lục
Thú phi thiên hạ - thần y đại tiểu thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bóng người từ trên không trung hạ xuống, chặn đường của bọn họ.


Hai người vừa xuất hiện liền nhìn về phía Vân Thiên Vũ và ba con linh thú, đôi mắt Tào trưởng lão sáng rực, trực tiếp nói với ba con linh thú: “Ba con linh thú các ngươi có căn cơ không tệ, có muốn đi theo lão phu không, nếu đi theo lão phu thì lão phu đảm bảo sau này tu vi của các ngươi sẽ tăng rất nhiều.”


Ngạo Minh trực tiếp lắc đầu.


Điêu Gia thì mở miệng chửi mắng: “Ngươi cho rằng Điêu Gia ta đây là loại ham vinh hoa phú quý ư? Điêu Gia ta lại là loại tiểu nhân sao? Bây giờ ta chỉ muốn cắn chết ngươi.”


“Cái gì mà tu vi linh lực tăng rất nhiều, lão già chết tiệt, có tin Tiểu Anh ta phun lửa đốt chết ngươi.” Lời của Tiểu Anh khiến Tào trưởng lão liếc nhìn nó thêm lần nữa, nhưng lão ta không nhận ra bản thể của Tiểu Anh, chỉ cảm thấy ba con linh thú này vô cùng lợi hại.


Nếu có thời gian tu luyện chắc chắn sẽ có sức mạnh không thể coi thường.


Gia tộc Thanh Long của bọn họ có thanh long trấn giữ, trong tay có không ít linh thú lợi hại, bọn họ xưa nay vô cùng coi trọng những linh thú có năng lực, cho nên lão ta nhìn thấy ba con linh thú này liền rất ưng ý, thế mà ba con linh thú ngu ngốc này lại không đồng ý.


Nếu đã như vậy thì chịu chết đi.


Khuôn mặt Tào trưởng lão biến sắc: “Các ngươi đã muốn chết thì lão phu thành toàn cho các ngươi.”


Tào trưởng lão khẽ động, linh lực trên người trào ra, một khoảng rừng lớn lập tức bị chế trụ.


Dưới luồng linh khí lớn như vậy, tất cả mọi người đều thấy đầu gối mình mền nhũn ra, vô thức muốn thần phục, muốn quỳ xuống.


Nhưng mọi người đều cắn răng kiên trì đứng vững.


Tào trưởng lão từng bước đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ, khuôn mặt lão ta vô cùng dữ tợn, nghĩ đến việc lão ta một phát có thể nghiền nhát nữ nhân nhỏ bé này nhưng cuối cùng lại bị bọn họ chơi đùa một ngày một đêm, thật là đáng giận.


Tào trưởng lão không muốn tiếp tục chơi đùa với bọn họ nữa nên trực tiếp đưa tay lên đánh một đòn về phía Vân Thiên Vũ.


Đúng lúc này, Ảnh Tử đứng không xa Vân Thiên Vũ liền dốc toàn bộ sức lực để ra đòn.


Vì lúc này Tào trưởng lão đang tập trung hết sức lực để đánh vào Vân Thiên Vũ nên những chỗ khác sẽ yếu đi, Ảnh Tử dồn hết sức rồi nén lại.


Gã xoay người điên cuồng xông vào Tào trưởng lão, sau đó đưa tay đẩy linh lực của mình ra, tự cho nổ bản thân.


Cùng lúc tự cho nổ bản thân, gã còn hét lên: “Chủ tử, mau chạy đi.”


Vân Thiên Vũ cảm thấy vô cùng đau đớn và giận dữ.


A a a, nàng thật sự muốn giết người đến điên cuồng.


Ánh mắt vằn lên những tia máu.


Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì Ngạo Minh đã quăng nàng lên lưng rồi chạy.


Điêu Gia cũng mang theo Diệp Gia nhanh chóng rời đi, Tiểu Anh vội vàng đuổi theo.


Ở phía sau, Tào trưởng lão không ngờ Ảnh Tử lại tự cho nổ bản thân nên nhanh chóng lùi về sau để tránh.


Thế nên đám người Vân Thiên Vũ lại chạy thoát.


Tào trưởng lão thấy đám người Vân Thiên Vũ muốn chạy trốn, lắc mình muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc này một bóng người lao ra ôm chặt lấy Tào trưởng lão, sau đó hướng về phía Vân Thiên Vũ hét lớn: “Vân tỷ tỷ, tỷ mau chạy đi, ta giúp tỷ ngăn cản bọn chúng, ta giúp tỷ ngăn cản bọn chúng.”


Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn lại thấy trong rừng rậm, một thân y phục màu đỏ kia đang ôm chặt lấy lão già dữ tợn, chết cũng không buông.


Vân Thiên Vũ chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, nàng không muốn, không muốn bọn họ phải chết.


Nhưng nàng căn bản không thể cứu được bọn họ.


Giờ khắc này nàng vô cùng hận bản thân, tại sao, tại sao sức lực của mình lại yếu đến vậy, nếu nàng thật sự lợi hại thì đã có thể bảo vệ cho những người ở bên cạnh nàng.


A a a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK