Ba người nhanh chóng rời đi, Vân Thiên Vũ sai sử Ngạo Minh và Điêu gia: “Các ngươi cùng phụ trách trông coi thủy lao, nếu có người đến thì phải lập tức báo cho ta biết.”
“Vâng thưa chủ tử.”
Hai con linh thú một trái một phải đứng canh ở trước cửa thủy lao.
Vân Thiên Vũ đi theo sau lưng Liễu Tâm Vũ tiến vào trong thủy lao.
Thủy lao cũng không lớn lắm, nhưng lại vô cùng lạnh giá, thời tiết hiện tại vốn dịu mát, nhưng bên trong thủy lao này tựa hồ như có hàn băng ngọc, cho nên lạnh hơn so với nơi khác, mà phong chủ đệ ngũ phong bị nhốt ở trong thủy lao này ắt hẳn rất khổ sở.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi thì ở phía trước, đám người của Liễu Tâm Vũ đã vọt vào bên trong thủy lao.
Hai người nhanh chóng lao vào thủy lao, gọi lớn: “Sư phụ, sư phụ.”
Có một cái lồng sắt lớn giữa hồ băng, bên trong lồng sắt có một người có vẻ đã kiệt sức.
Người này đúng là phong chủ đệ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu.
Mộc Thanh Nhiêu nghe được tiếng gọi liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy được hai đệ tử của mình.
Bà ta mặt không đổi sắc hỏi: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Liễu Tâm Vũ bay vội đáp: “Chúng ta đến cứu người, sư phụ, chúng ta muốn cứu người ra, chúng ta không nên ở lại nơi xấu xa này nữa.”
Sắc mặt Mộc Thanh Nhiêu trở nên vô cùng khó coi mắng: “Các ngươi điên rồi, mau trốn đi.”
Nếu bị người khác phát hiện hai tiểu đồ đệ này lại đây cứu bà ta, các nàng chắc chắn sẽ phải chết.
Mộc Thanh Nhiêu đột nhiên phát hiện Liễu Tâm Vũ đang đứng cạnh Vân Thiên Vũ, lần này sắc mặt bà ta biến thành một màu xám xịt.
Bởi vì lần trước bà ta đã biết một việc, sở dĩ phong chủ đệ nhất phong Mộ Lãnh Khê dẫn người đi bắt đại đệ tử của bà là vì Vân Thiên Vũ này tung tin đồn, mục đích của nàng là cứu nghĩa phụ của mình nên mới âm thầm khơi mào nội loạn ở Lăng Vân tông.
Tuy rằng bà ta đồng tình với cách làm của nàng, nhưng bà ta không thể tha thứ vì nàng lấy đệ tử của bà ra làm vật hi sinh.
“Ngươi tới đây làm gì? Ngươi thật đúng là một nữ nhân âm hiểm ngoan độc.”
Vân Thiên Vũ biết Mộc Thanh Nhiêu vì sao căm hận nàng như vậy.
Nàng vội giải thích: “Ta biết vì sao bà hận ta, hiện tại thỉnh bà nghe ta nói, xong việc rồi muốn trút giận sao cũng được.”
Vân Thiên Vũ nói xong, không đợi Mộc Thanh Nhiêu điên tiết mà tiếp tục nói.
“Ta lấy đại đệ tử của bà làm vật hi sinh là ta không đúng, nhưng lúc ấy ta chỉ tính sau khi lợi dụng xong sẽ bồi thường cho y.”
“Ta sẽ giải độc cho y, nếu ta không nhìn lầm thì đại đệ tử của bà, kỳ thật là đang trúng độc, y trúng hàn độc, đây là loại độc mạnh nhất thiên hạ, mãnh liệt như thế, còn biến đổi toàn thân thể của y thành hàn độc, ta nghĩ y hẳn là bị nhiễm từ mẹ mình.”
“Ngươi…”
Mộc Thanh Nhiêu trừng mắt khó tin nhìn Vân Thiên Vũ.
Nàng thế mà lại biết Tuyết Nhi trúng độc.
“Ngươi có cách giải sao.”
“Đúng vậy.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, hàn độc trong người Hoa Khấp Tuyết đối với nàng mà nói thì không phải việc gì khó.
Những cái khác Lăng Vân tông có thể không có, nhưng dược liệu ở đây thì tuyệt đối không thiếu.
Cho nên nếu nàng muốn trị độc cho Hoa Khấp Tuyết cũng là một việc rất dễ dàng.
Vân Thiên Vũ vừa nói, ánh mắt Mộc Thanh Nhiêu sáng rực lên, nhưng lại rất nhanh hiện lên sự nghi ngờ.
Bởi vì hàn độc trong ngườ Tuyết Nhi không phải người bình thường nào cũng có thể giải trừ.
“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi chứ.”
“Dựa vào cái này?”
Vân Thiên Vũ vung tay lên, trong tay nàng là một tấm lệnh bài, đây là lệnh bài của Thiên Mộc sơn trang.
Mộc Thanh Nhiêu đương nhiên nhận ra.
Bà ta vội nhớ ra một việc, trừng to hai mắt nhìn, nghe nói trước kia Thiên Mộc sơn trang từng tổ chức thi tài chọn thần y, cuối cùng chọn được một vị thần y, mà vị thần y kia lại là một nữ tử.
Chẳng lẽ Linh Nghi quận chúa trước mặt bà ta chính là vị thần y kia ư.