Trong nháy mắt tiếng chuông khiến đầu óc bọn người Hắc Yêu và Bạch Hạc đau đớn, giống như bị kim đâm vào.
Đồng thời huyết khí trong người cũng dâng lên cuồn cuộn.
Người có cấp bậc linh vương trở lên thì tốt hơn một chút, nhẹ hơn một chút.
Còn người có cấp bậc linh tướng trở xuống, trực tiếp không chịu nổi ôm đầu hét thảm thiết.
"A... đau quá, đau quá."
"Đây là cái gì, thật lợi hại."
Vân Thiên Vũ nhanh chóng lệnh cho ba linh thú: "Nhanh lên, đả thương bọn họ."
Nàng khống chế chuông Huyền Âm, ba linh thú lách mình đi thẳng đến chỗ bọn người Hắc Yêu và Bạch Hạc.
Thân hình của Ngạo Minh và Điêu Gia đột nhiên lớn lên, sau đó đi thẳng đến chỗ bọn người Hắc Yêu và Bạch Hạc, hai linh thú khẽ vươn tay chụp mạnh vào cổ hai người.
A... Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cổ Hắc Yêu và Bạch Hạc bị hai linh thú bóp đến mức máu thịt be bét, xương cốt đều lộ ra.
Hai người nhanh chóng đưa tay vận linh lực, đáp trả lại hai linh thú.
Hai linh thú thân hình lóe lên tránh đi, sau đó nhanh chóng công kích về phía người khác.
Trong nháy mắt nhóm người bị thương hơn một nửa.
Hắc Yêu và Bạch Hạc vô cùng phẫn nộ, sau đó hai người đột ngột kêu to lên: "Có ai không, ở đây có người lấy được bảo bối."
"Mọi người mau tới đoạt đi."
Một tiếng này hết sức đột ngột, cũng làm cho những người trong Bảo Hoa điện hết sức kinh ngạc.
Gần như là trong chớp mắt đã có mấy bóng người bắn nhanh tới.
Vân Thiên Vũ biết mình không nên ở lại, nếu không khẳng định sẽ gặp rủi.
Nếu trong điện Bảo Hoa có người cấp bậc linh hoàng, như vậy nàng phải chết không nghi ngờ.
Cho nên nàng vẫn nên đi nhanh một chút thì hơn.
Vân Thiên Vũ niệm khẩu quyết, nhanh chóng đưa tay nhận chuông Huyền Âm, sau đó gọi ba linh thú: "Đi."
Một người ba linh thú lách mình liền chạy, sau lưng mấy bóng người xông lại, chạy thẳng đến bên cạnh Hắc Yêu và Bạch Hạc.
Người tới nhanh chóng mở miệng hỏi: "Đồ đâu, đồ đâu?"
Hắc Yêu nhanh chóng chỉ vào Vân Thiên Vũ chạy phía trước nói: "Trên tay nàng, trên tay nàng có một vòng chuông, hết sức lợi hại."
"Đuổi theo."
Mấy người đằng sau lách mình đuổi sát bóng người phía trước. Vân Thiên Vũ nhanh chóng rẽ trái, một đường chạy như điên.
Người ở phía sau vẫn bám sát nàng không thả.
Vân Thiên Vũ linh lực tu vi quá thấp, người phía sau nàng lại có linh lực tu vi rất cao, cho nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp nàng
Mắt thấy sắp bị mấy người đánh giết, nàng vừa chạy vừa nghĩ chủ ý, ba linh thú bên cạnh đột nhiên lo lắng hô lên.
"Chủ tử, phía trước không có đường nữa."
Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu, quả nhiên thấy phía trước thông đạo là tử lộ, căn bản không có bất kỳ lối ra nào.
Lần này nàng lên trời không đường, xuống đất không lối rồi.
Người phía sau đã sắp tới, nếu nàng rơi vào trong tay bọn họ, mặc dù có chuông Huyền Âm, cũng chưa chắc có thể khống chế được bọn họ.
Quan trọng nhất chính là nàng không nắm chắc.
Không biết chuông Huyền Âm có hữu dụng với mấy tên phía sau hay không.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa xông vào một gian phòng bằng đá ở bên cạnh, sau đó sờ loạn cửa đá một hồi.
Muốn tìm cơ quan đóng lại cửa đá.
Không ngờ tới nàng sờ loạn một hồi, cửa thật sự đóng lại, mà những người đuổi theo kia đã bị ngăn tại ngoài cửa.
Những người này đá lung tung vào cửa một trận, sau khi đá xong thấy cửa không mở ra.
Bọn họ lại bắt đầu dùng tới chiêu số dụ hoặc.
"Này, ngươi giao đồ ra, chỉ cần ngươi giao đồ ra, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi. Tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi."
"Đúng vậy, nếu ngươi không giao ra, vậy chắc chắn phải chết ở chỗ này."
"Chúng ta không đi, ngươi sẽ chết ở bên trong, chết tử tế không bằng còn sống, hơn nữa lấy linh lực tu vi của ngươi có vật kia cũng làm được cái gì, căn bản vô dụng, còn không bằng giữ lại một mạng."