Nói xong lão ta nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Lần trước thành chủ đại nhân đã nói với ta là muốn gặp cháu, ta đã quên mất rồi, cháu đi cùng ta đến phủ thành chủ một chuyến, thế nào?”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, có chút không hiểu vị thành chủ kia muốn gặp mình để làm gì, nhưng mà muốn gặp thì gặp đi.
Bùi Đông Sơn để những người khác về Bùi gia trước, lão ta đưa theo Vân Thiên Vũ đi thẳng về phủ thành chủ.
Trên đường đi Bùi Đông Sơn nhìn thấy vết thương trên người Vân Thiên Vũ, trái lại hơi đau lòng: “Tiểu Khê, cháu liều mạng quá, thật ra nếu năm nay không đỗ được, năm sau có thể đỗ mà.”
Năng lực của tiểu Khê, sang năm nhất định có thể lợi hại hơn, bọn họ không nhất định phải đỗ trong năm nay.
Vân Thiên Vũ nghe xong nhướn mày nhìn Bùi Đông Sơn một cái, lão già này vẫn còn có một chút tính người, không đến mức máu lạnh vô tình.
Nhìn lão ta, Vân Thiên Vũ lại nghĩ đến Vân Lôi của Vĩnh Ninh hầu phủ.
Lão già này xem ra còn tính người hơn Vân Lôi nhiều: “Ta chỉ muốn mau chóng khiến bản thân trở nên cường đại, cho nên vào học viện Thiên Kinh là mục tiêu của ta, không quan tâm chuyện của người khác.”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao.”
Vân Thiên Vũ lơ đễnh nói, tuyệt đối không coi mấy vết thương nhỏ này vào mắt.
Bùi Đông Sơn lại cảm khái một phen, Bùi Khê quả thật không phải người bình thường.
Xe ngựa đi thẳng đến phủ thành chủ.
Trong đại sảnh phủ thành chủ, lúc này mọi người đều đang ngồi ngay ngắn.
Người đứng đầu là đúng là thành chủ Bạch Hạc thành Lâm Mạc Thành, ngồi bên cạnh Lâm Mạc Thành là một phu nhân hơi mập khoảng chừng sáu mươi tuổi, khuôn mặt hiền từ phúc hậu.
Chỉ là giờ phút này trên mặt bà đầy vẻ khó tin, còn có vẻ lo âu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trừ thành chủ Lâm Mạc Thành và phu nhân ra, những người còn lại đều là người của Lâm gia, là những tuyển thủ thi đấu trên đấu trường tuyển chọn hôm nay, trong đó có cả thiếu niên anh tuấn kia.
Thỉnh thoảng mọi người lại nhìn về phía cửa.
Thành chủ phu nhân lại sốt ruột: “Sao vẫn chưa tới?”
Thành chủ thở dài nói: “Bà đừng sốt ruột, chắc là sắp đến rồi.”
Thành chủ vừa nói xong, ngoài cửa có hạ nhân đến bẩm báo: “Thành chủ đại nhân, Bùi lão gia và Bùi tiểu thư đến rồi.”
Lâm Mạc Thành phất tay căn dặn: “Lập tức mời bọn họ vào đây.”
“Vâng.” Hạ nhân đi ra ngoài.
Ngoài cửa có hai người đang đi vào, một người là Bùi Đông Sơn, người kia đương nhiên là người mà tất cả mọi người đang lo lắng chờ đợi, Vân Thiên Vũ.
Sau khi Bùi Đông Sơn và Vân Thiên Vũ đi vào, khách khí hành lễ với thành chủ và thành chủ phu nhân.
“Tham kiến thành chủ, tham kiến phu nhân.”
Lâm Mạc Thành phất tay bảo bọn họ đứng dậy.
Sau khi Bùi Đông Sơn và Vân Thiên Vũ đứng dậy, phát hiện mọi người Lâm gia đều đang nhìn Vân Thiên Vũ chằm chằm, chính xác là nhìn chằm chằm vào tay nàng.
Vân Thiên Vũ không biết vì sao, không kiêu ngạo, không siểm nịnh hỏi: “Không biết thành chủ đại nhân cho người mời ta đến đây có chuyện gì?”
Lần này thành chủ vẫn chưa trả lời, phu nhân đã kích động hỏi: “Ngươi là ai, có phải ngươi đã gặp nữ nhi của chúng ta không, đồ của nữ nhi của ta sao lại ở trên người ngươi?”
Vân Thiên Vũ nghe không hiểu, vẻ mặt khó hiểu.
Thành chủ bảo nàng và Bùi Đông Sơn ngồi xuống sau đó nói: “Ngươi tên là Bùi Khê phải không? Chuyện là như vậy, đôi vòng Sư Linh trên tay ngươi là đồ của Tâm Mộc nữ nhi của ta, cho nên chúng ta mới hỏi vậy.”
Vân Thiên Vũ ngẩn ra, nhanh chóng cúi đầu nhìn đôi vòng Sư Linh trên tay, sau đó kinh ngạc nhìn thành chủ và thành chủ phu nhân