Bây giờ y mới biết thật ra Diệp Gia rất quan trọng đối với mình, cho nên y muốn bắt Diệp Gia tiếp tục ở bên cạnh mình: “Diệp Gia, ta tới đón nàng trở về.”
Diệp Gia cười cười, Vân Thiên Vũ ở bên cạnh thản nhiên nói: “Tỷ ấy là biểu tỷ của ta, đương nhiên là phải ở cùng với ta, Cổ công tử đã từng cứu biểu tỷ, ta rất lấy làm cảm kích, nhưng từ nay về sau tỷ ấy sẽ ở cùng với ta, không cần Cổ công tử phải nhọc lòng.”
Vân Thiên Vũ thản nhiên nói, nàng thật sự không thích tên Cổ Thiên này.
Bởi vì trong ánh mắt của y luôn mang theo sự tính toán.
Cổ Thiên vừa nghe thấy lời của Vân Thiên Vũ trong lòng liền sốt ruột, vội vàng nói: “Như vậy sao được? Ta, ta...”
Y nói mãi không nên lời, cuối cùng cắn răng nói: “Ta thích Diệp Gia, ta muốn lấy nàng ấy, chính vì vậy nàng ấy không thể đi theo tiểu thư được.”
Mọi người ở trong phòng không ngờ Cổ Thiên lại nói ra những lời như vậy nên tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào y.
Khuôn mặt Diệp Gia hơi đỏ lên, nàng nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Cổ Thiên, không thể ngờ Cổ Thiên lại nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người: “Cổ Thiên, chàng đừng nói lung tung.”
Cổ Thiên thấy Diệp Gia thẹn thùng, trong lòng liền dâng lên niềm hi vọng.
Y nhìn Diệp Gia, dịu dàng nói: “Diệp Gia, nàng hãy trở về cùng với ta.”
Diệp Gia nhìn y, cắn răng không nói một lời nào, lúc trước nàng đã đồng ý với Vũ nhi, nói là sẽ giúp muội ấy, bây giờ nếu đi với Cổ Thiên có phải Vũ nhi sẽ rất thất vọng.
Vân Thiên Vũ đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Gia, nàng hơi nhíu mày rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cổ Thiên: “Người trong gia tộc của Cổ công tử đã đồng ý chưa?”
Mặc dù Cổ gia không phải là một thế lực quá lợi hại, nhưng thân là nhi tử của chủ một thành, chỉ sợ phải lấy một người vợ có địa vị, có thân phận.
Cổ Thiên lấy Diệp Gia, người của Cổ gia có đồng ý không?
Sắc mặt của Cổ Thiên hơi tối lại, y nhanh chóng nói: “Các người yên tâm, ta sẽ nói với cha ta.”
“Nếu Cổ công tử có thể nói chuyện được với cha thì ta sẽ làm chủ việc gả biểu tỷ cho Cổ công tử, xin hãy yên tâm, Diệp Gia ở đây với chúng ta, sẽ không đi mất đâu.”
Trong lòng Vân Thiên Vũ âm thầm quyết định, sau khi long phụng tranh bá kết thúc, nàng sẽ nghĩ cách vạch trần bộ mặt thật của Cổ Thiên, nàng cảm thấy người này không thật lòng thích biểu tỷ mà là đang lợi dụng tỷ ấy.
Vân Thiên Vũ đã nói đến như thế nên Cổ Thiên cũng không thể nói gì thêm.
Y ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, nghĩ đến những tin tức về Tiêu Cửu Uyên lúc trước.
Nghe nói người này là cao thủ cấp linh hoàng, nếu y có thể mời hắn trấn thủ Hắc Diễm thành thì nhất định Hắc Diễm thành sẽ bước lên một tầm cao mới.
Cổ Thiên nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên nói: “Không ngờ Tiêu Cửu công tử tuổi còn trẻ nhưng đã là cao thủ cấp linh hoàng, thật sự quá lợi hại.”
Ở trong phòng không ai lên tiếng, không ai thèm để ý đến Cổ Thiên.
Cổ Thiên không hề cảm thấy xấu hổ, lại tự mình nói: “Ta đại diện cho Hắc Diễm thành mời Tiêu Cửu công tử gia nhập vào Hắc Diễm thành chúng ta, Hắc Diễm thành chúng ta sẽ tiếp đón Tiêu Cửu công tử như thượng khách.”
Không ngờ người này lại dám mời Tiêu Cửu Uyên gia nhập Hắc Diễm thành.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó coi, hắn nhìn Cổ Thiên coi thường nói: “Hắc Diễm thành của ngươi có lợi hại bằng ngũ cung, có lợi hại bằng lục điện không, ngay cả ngũ cung lục điện ta còn không thèm gia nhập, chẳng lẽ lại gia nhập vào Hắc Diễm thành sao?”
Hắn nói xong liền đứng dậy nói thẳng vào mặt Cổ Thiên: “Cổ công tử, ngươi có thể đi rồi, chúng ta sẽ không gia nhập vào Hắc Diễm thành đâu.”
Cổ Thiên còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Cửu Uyên không cho y cơ hội, trực tiếp đưa tay tiễn y ra ngoài.