Đợi sau khi hai người rời khỏi đây, trong đại điện phía sau, rốt cuộc hoàng đế không chịu nổi kích thích như vậy, tức giận ngất đi.
Ngoài điện, thái hậu nghe thái giám kêu sợ hãi, không khỏi đau lòng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên phía trước mặt, bất đắc dĩ nói.
“Uyên Nhi à, về sau con đừng làm khó hoàng huynh nữa, sau này cuối cùng con cũng được toại nguyện rồi, đừng đối nghịch với hoàng huynh nữa.”
“Mẫu hậu, con chỉ sợ lần này hoàng huynh ghi hận con, như vậy sau này không phải con đối nghịch hoàng huynh, mà là huynh ấy đối nghịch con, người cũng biết, nếu như huynh ấy tính kế con, con tuyệt đối sẽ không để yên.”
Tiêu Cửu Uyên nói nghe thực nhẹ nhàng, thái hậu nghe lại hết hồn, vội nói.
“Được rồi, mẫu hậu sẽ nói hoàng huynh con, không cho nó ghi hận con, con mau xuất cung đi.”
Tiêu Cửu Uyên chào thái hậu một tiếng, sau đó xuất cung, mặc kệ hoàng đế tức giận đến ngất đi kia.
Thật ra hắn vốn muốn nhã nhặn mời hoàng huynh ban hôn, nhưng thật không ngờ lão ta lại liên hợp Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn hạ độc Vũ Nhi.
Điều này không thể trách hắn rồi.
Tiêu Cửu Uyên dẫn người xuất cung, vốn hắn muốn đến An thân vương phủ trước, nói ban hôn chuyện với vân Thiên Vũ, nhưng nghĩ đến hiện tại Vũ Nhi đang ngủ, cuối cùng hắn đành nhịn, không đi An thân vương phủ.
Trong cung điện hoàng đế.
Sau khi ngự y khám và chữa bệnh, cuối cùng hoàng đế cũng tỉnh lại.
Trong tẩm cung, thái hậu phất tay cho mọi người lui ra ngoài, bản thân ngồi ngay ngắn trước giường hoàng đế.
Hoàng đế nhìn thấy thái hậu, không muốn nói gì, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Thái hậu thở dài thật mạnh nói: “Hoàng thượng vẫn còn đang giận ai gia sao?”
Hoàng đế vẫn không lên tiếng.
Thái hậu tự nói: “Ai gia làm nhiều như vậy, tất cả đều là vì hoàng thượng, vì vạn dặm giang sơn của Đông Ly.”
Thái hậu khiến hoàng đế tức giận, lão ta nhanh chóng mở mắt, tức giận trừng mắt với thái hậu.
“Người sủng ái hắn đến mức vô pháp vô thiên, ngay cả trẫm hắn cũng không nghe, tại Đông Ly này có ai không biết, ai không hiểu, trẫm không có cách nào với hắn.”
“Trẫm hỏi người, trẫm, vị hoàng đế này còn có ý gì sao?”
“Nói lý ra chỉ sợ dân chúng Đông Ly chê cười trẫm, như vậy người còn nói vì trẫm, vì vạn dặm giang sơn Đông Ly sao?”
Thái hậu há mồm, muốn nói, cuối cùng cắn răng nhịn lại, từ từ hít sâu nói.
“Hoàng Nhi, ai gia luôn muốn nói với con một câu, sau này đừng đối đầu với Uyên Nhi, được không, ngươi tin tưởng ta, Uyên nhi không muốn giang sơn và ngai vàng của con, con tin ai gia một lần đi, rất nhanh, rất nhanh tất cả sẽ sẽ ổn hơn.”
Đáng tiếc, lời thái hậu nói, hoàng đế căn bản không nghe, lão ta nhắm mắt lại nói: “Mẫu hậu hồi cung đi, sau này không có chuyện gì đừng tới chỗ trẫm.”
Nói đến đây, là ý tình mẫu tử đã xa cách rồi, người thái hậu run lên, chỉ cảm thấy quanh thân lạnh như băng.
Hoàng đế lại nói như vậy.
“Hoàng nhi, sao con có thể…”
Thái hậu còn chưa nói hết câu, hoàng đế đã hướng ra ngoài kêu: “Người đâu, đưa thái hậu về điện.”
Thái giám vội tiến vào, cung kính cẩn thận mở miệng: “Thái hậu nương nương xin mời.”
Thái hậu còn muốn nói chuyện, hoàng đế xoay mình một cái, trực tiếp hướng mặt vào trong ngủ, không để ý tới thái hậu.
Thái hậu đành phải đứng dậy rời đi, trong lòng vô cùng buồn bã.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, trong cung đã hạ ba đạo ý chỉ.
Đạo ý chỉ thứ nhất, hoàng thượng chỉ hôn cho Tô Phi Yên của Tô quốc công phủ gả cho Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu làm phi.
Đạo ý chỉ thứ hai, ban Yến Thanh Phong của Yến Bắc vương phủ cho Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch làm phi.
Đạo ý chỉ thứ ba, chỉ hôn Linh Nghi quận chúa của An thân vương phủ cho Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên làm phi.