Hình như mấy ngày nay hắn không hề xuất hiện.
Vân Thiên Vũ không kiềm chế được sự lo lắng, gọi Hắc Diệu tới: “Ngươi về Ly vương phủ xem tình hình của vương gia nhà các ngươi, xem có chuyện gì không? Nếu mà có thì lập tức báo cho ta, không thì trở lại đây ngay.”
Hắc Diệu lên tiếng trả lời: “Rõ.”
Chỉ là Hắc Diệu còn chưa kịp đi thì Bạch Diệu thường ở bên cạnh Tiêu Cửu Uyên đã xuất hiện, sắc mặt của gã vô cùng khó coi.
Vừa nhìn thấy gã, trái tim của Vân Thiên Vũ đã trầm xuống, khẽ hỏi: “Vương gia nhà các người đã xảy ra chuyện gì?”
Xem ra việc Tiêu Thiên Dịch lên ngôi hoàng đế có liên quan đến Tiêu Cửu Uyên.
Bạch Diệu nhanh chóng mở miệng nói: “Linh Nghi quận chúa, người mau đến thăm chủ tử nhà chúng ta đi, chủ tử uống rượu một cách điên cuồng, ta sợ chủ tử uống nữa sẽ xảy ra chuyện mất.”
“Chủ tử nhà ngươi ở đâu, dẫn ta tới đó.” Vân Thiên Vũ lập tức trầm giọng mở miệng.
Bạch Diệu gật đầu, đưa Vân Thiên Vũ và Hắc Diệu đến tửu lâu mà Tiêu Cửu Uyên đang ngồi.
Trên đường đi, Vân Thiên Vũ cũng không quên hỏi Bạch Diệu: “Chủ tử nhà các ngươi làm sao thế, đang yên đang lành lại đi uống rượu. Còn nữa, hoàng thượng đột nhiện hạ chỉ truyền ngôi cho Tuyên vương có phải có liên quan đến chủ tử nhà các người không?”
Lòng Vân Thiên Vũ như có lửa đốt, hỏi liên tiếp mấy câu liền.
Bạch Diệu không biết trả lời thế nào cuối cùng nói: “Linh Nghi quận chúa, người đến rồi sẽ biết, vương gia nhà chúng ta sẽ nói với người.”
Gã nói như vậy, Vân Thiên Vũ lại càng lo lắng hơn, chắc chắn là không hề có chuyện gì tốt đẹp cả, hơn nữa lại còn là chuyện cực xấu.
Nhưng Vân Thiên Vũ không hỏi lại Bạch Diệu nữa mà đi theo gã tới tửu lâu. Trong một gian phòng trên tầng hai của tửu lâu, đã ngưởi thấy mùi rượu nồng nặc. Vân Thiên Vũ bước vào nhìn thấy trong gian phòng trang nhã, Tiêu Cửu Uyên đang điên cuồng uống rượu, bên cạnh hắn có rất nhiều bình rượu, mà hắn say đến nỗi không biết gì, vẫn tiếp tục rót rượu, cứ như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Vân Thiên Vũ bước tới, khẽ đón lấy bình rượu trong tay Tiêu Cửu Uyên, để xuống bên cạnh. Lúc này Tiêu Cửu Uyên đã hơi say, cho nên thấy người cướp bình rượu của mình, tức giận quát lên: “Ai, ai muốn chết mà lại dám cướp bình rượu của gia thế?”
Vân Thiên Vũ tức giận nói: “Ta.”
Tiêu Cửu Uyên ngẩng đầu lên nhìn sang, thấy Vân Thiên Vũ đang nhìn hắn vô cùng tức giận.
Tiêu Cửu Uyên tưởng mình bị hoa mắt, đưa tay dụi mắt rồi nói với giọng say khướt: “Sao ta lại thấy Vũ Nhi vậy nhỉ.”
Vân Thiên Vũ hừ một tiếng nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao huynh uống nhiều rượu như thế, nếu còn uống nữa sẽ xảy ra chuyện đó.”
Tiêu Cửu Uyên nghe thấy lời Vân Thiên Vũ nói, đột nhiên giơ tay ôm lấy eo Vân Thiên Vũ sau đó vùi mặt vào lưng Vân Thiên Vũ, hắn đau khổ mở miệng:
“Vũ Nhi, ta rất buồn, ta thực sự khó chịu, ta rất muốn móc tim ra xem tại sao nó lại đau như vậy, ta không muốn nó đau, không đáng, nhưng nó lại không nghe lời ta.”
Vân Thiên Vũ nghe những lời Tiêu Cửu Uyên nói, trong lòng từ từ trầm xuống, hơi thở năng nề khiến nàng không thể thốt lên lời.
Mãi một lúc sau nàng mới mở miệng: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Điều gì khiến huynh khó chịu như vậy.”
Tiêu Cửu Uyên ôm lấy thắt lưng của Vân Thiên Vũ nói một cách mơ hồ: “Hết rồi, Vũ Nhi, tất cả đều hết rồi, ta không phải nhi tử của mẫu hậu, ta không phải là nhi tử của bà ta, ta cũng không phải vương gia của Đông Ly quốc, ta không phải là ai cả, trên thế giới này chỉ có mình ta, tất cả mọi người đều không cần đến ta, vứt bỏ ta.”