Diệp Thu Loan điên cuồng hét to, khuôn mặt ban đầu được trang điểm tinh xảo, giờ đây bong ra từng mảng, cuối cùng hiện ra khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, nhất là khuôn mặt biến dạng vô cùng đáng sợ.
Mọi người đều bị bà ta làm cho sợ hãi, như nhìn thấy yêu quái.
Đáng tiếc giờ phút này Diệp Thu Loan đã không quan tâm hoàn toàn đến dung mạo của bà ta nữa, bà ta phát điên hét to: “Người đâu, phóng hỏa đốt cháy Hoa Khấp Tuyết.”
“Mộc Thanh Nhiêu không cần đứa con trai này nữa, ta còn khách sáo với bà ta làm gì.”
Diệp Thu Loan dứt lời, bà ta không thể chịu đựng được nữa mà bỏ đi, phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê ở phía vội vàng sắp xếp người đi phóng hỏa.
Bản thân thì đi theo tông chủ, giờ phút này bảo vệ tông chủ quan trọng hơn.
Bà ta và tông chủ đang trên cùng một con thuyền, Mộc Thanh Nhiêu ngoài hận tông chủ ra thì còn hận cả bà ta.
Nếu như Mộc Thanh Nhiêu giết chết tông chủ, rất có khả năng cũng giết bà ta, cho nên bà ta không thể để tông chủ chết.
Mộ Lãnh Khê dẫn người đi bảo vệ tông chủ, nhưng để đề phòng có người đi cứu Hoa Khấp Tuyết, Mộ Lãnh Khê đặc biệt phái phong chủ tam phong đích thân giám sát.
Trên sân thiên phong, lửa từ từ được đốt lên.
Phong chủ tam phong dẫn người canh giữ bốn phía, chú ý động tĩnh.
Bạch Diệu thấy Diệp Thu Loan và phong chủ nhất phong đi rồi vội dẫn theo Hắc Diệu lao tới.
Linh lực của Hắc Diệu không tệ, bây giờ đã là lam linh cấp thấp.
Cho nên Bạch Diệu ra lệnh cho gã cuốn lấy phong chủ tam phong.
Còn gã sẽ đi cứu người.
Phong chủ tam phong vừa thấy có người đến cứu người, sắc mặt trở nên khó coi, nhanh chóng ra lệnh: “Bắt lấy bọn chúng, giết bọn chúng.”
Trên thiên phong đều là tiếng hét.
Bạch Diệu lấy linh khí đại trận Tiêu Cửu Uyên cho gã ra, trực tiếp bao bọc lấy Hoa Khấp Tuyết.
Sau đó gã và Bạch Diệu cùng vài vài thủ hạ đi theo cùng xông lên giết phong chủ tam phong.
Thủ hạ của phong chủ tam phong có không ít người nếu Bạch Diệu và Hắc Diệu tiếp tục đánh cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Cho nên Bạch Diệu thu lại đội hình, trực tiếp đưa Hoa Khấp Tuyết đi.
Phong chủ tam phong thấy Hoa Khấp Tuyết được cứu đi, vội đuổi theo sau.
Nhưng bọn họ đuổi được một đoạn thì không dám đuổi nữa.
Phong chủ tam phong nhớ đến nhị sư tỷ, phong chủ nhị phong bị những người này tiêu diệt.
Nếu mình tiếp tục đuổi nữa, rất có thể sẽ trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ, đến lúc đó bản thân có thể sẽ chết một cách không rõ ràng.
Cứ như vậy, Bạch Diệu và Hắc Diệu có cơ hội dẫn Hoa Khấp Tuyết đi thẳng đến nhất phong.
Lúc này trong chủ phong.
Đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đã sớm rút lui khỏi đó.
Cảnh tượng trong chủ phong rất hỗn loạn, cung điện và nhà kho đều bị hủy diệt.
Diệp Thu Loan ngẩng đầu nhìn bốn phía đổ nát, tức giận hét to như một con sói:
“Mộc Thanh Nhiêu, Vân Thiên Vũ tốt nhất đừng để ta bắt được các ngươi, nếu ta bắt được các ngươi, ta nhất định sẽ ăn thịt, uống máu các ngươi.”
Tiếng hét của bà ta đương nhiên là Vân Thiên Vũ và Mộc Thanh Nhiêu đều nghe được, nhưng hai người đều bĩu môi.
Căn bản là không rảnh mà để ý.
Mọi người tập hợp ở gần nhất phong, cuối cùng Vân Thiên Vũ nhìn mọi người nói.
“Tiếp theo bắt đầu tiến đánh người của nhất phong, nhưng bên ngoài nhất phong có rất nhiều cao thủ, nếu muốn giết họ không phải là điều dễ dàng, tuy nhiên bắt giặc chỉ cần bắt được vua, chỉ cần bắt được phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê thì người của nhất phong sẽ như rắn mất đầu.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, đệ tử ngũ phong không nhịn được mở miệng hỏi: “Phong chủ nhất phong rất có bản lĩnh, có thực lực lam linh phong, người bình thường căn bản là không bắt được bà ta.”