Nàng nhíu mày nói: “Chàng nói, Tưởng hoàng hậu có phải rất kỳ lạ không? Giúp Hoài vương cũng được, nhưng lại điều động tất cả người linh lực của Tưởng gia.”
“Ta nhớ được trước đó một lần, thái tử hao tổn một đám người linh lực trong tay, theo lý người linh lực hẳn là rất trân quý mới đúng, nhưng tại sao bọn họ còn đồng ý điều động, ta dám khẳng định đám người linh lực xuất hiện ở trong cung hoàng hậu kia là tất cả tinh nhuệ của Tưởng gia, hiện tại khẳng định trong tay bọn họ không còn người linh lực nữa.”
“Tưởng gia hà tất phải giúp Hoài vương như vậy sao?”
Lời của Vân Thiên Vũ khiến lông mày Tiêu Cửu Uyên cũng hơi nhíu.
Việc này xem ra đúng là kì lạ.
Vân Thiên Vũ còn nói thêm: “Lúc trước thái tử muốn làm phản, hoàng hậu lại nói việc này cho hoàng đế, chẳng lẽ bà ta không biết sao? Nếu như bà ta nói, thái tử không thể nghi ngờ sẽ phải chết, đây là bà ta ném con trai ruột của mình vào hố lửa.”
“Sau khi thái tử chết, bà ta khôi phục tinh thần rất nhanh. Đối với một người mẹ mất con mà nói, như vậy rất không bình thường, huống chi người đó còn là thái tử, là chỗ dựa của hoàng hậu, là chỗ dựa của Tưởng gia.”
Vân Thiên Vũ càng nói càng cảm thấy việc này khó tin, cuối cùng thốt ra.
“Cứ cảm thấy thái tử giống như không phải là con trai của hoàng hậu.”
Lúc trước nàng tận mắt thấy Tưởng hoàng hậu, bởi vì chỗ con gái bị cháy, mà lòng nóng như lửa đốt.
Điều này rõ ràng cho thấy bà ta là một người mẹ rất thương con.
Nếu như vậy, vì sao bà ta lại lạnh lùng với thái tử?
Lời của Vân Thiên Vũ khiến mắt Tiêu Cửu Uyên sáng rực lên, hắn vội nói: “Thái tử rất có thể không phải con trai hoàng hậu, cho nên hoàng hậu mới lãnh đạm với hắn.”
Hắn thấy rất rõ ràng, từ trước tới nay, hoàng hậu đối đều có chút lạnh nhạt với thái tử.
Cho nên rất có thể thái tử không phải con trai của hoàng hậu.
Vân Thiên Vũ nghi hoặc nói: “Cho dù thái tử không phải con trai của hoàng hậu, vậy thì tại sao bà ta tốt với Hoài vương như vậy? Chẳng lẽ Hoài vương là con trai hoàng hậu?”
Vân Thiên Vũ nói xong dừng lại.
Đúng vậy, có thể Hoài vương là con trai của hoàng hậu, thái tử vốn dĩ không phải con trai hoàng hậu.
Vân Thiên Vũ rất nghiêm túc nghĩ đến hoàng hậu và Hoài vương.
Cuối cùng mắt nàng sáng lên, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Đúng vậy, Hoài vương là con trai hoàng hậu, chàng nghiêm túc nghĩ lại một chút, ngẫm lại dáng người cùng với diện mạo của Hoài vương, có phải rất giống người Tưởng gia hay không, Tưởng gia nhân thân vi võ tướng, từ nhỏ dáng người khôi ngô cao lớn, mà Hoài vương cũng giống bọn họ, thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị.”
Vân Thiên Vũ nói xong, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, khóe môi từ từ vẽ ra ý cười.
“Nếu nói như vậy, thái tử kia thật ra rất giống người Vân gia, nàng xem diện mạo nho nhã nhã nhặn của hắn, ngoại hình của hắn trái lại rất giống Vân Lôi.”
Tiêu Cửu Uyên vừa nói, Vân Thiên Vũ lập tức nghĩ đến tại sao trước đây mình vừa thấy mặt đã ghét thái tử.
Hóa ra bởi vì thái tử và Vân Lôi giống nhau.
Cháu trai giống cậu, lời này từ xưa đã có, chỉ cần nhìn kỹ, con trai đều và cậu có chút giống nhau.
Cho nên thái tử vốn dĩ không phải con trai hoàng hậu, mà là con trai Thục phi, Hoài vương mới là thái tử chân chính.
Tưởng hoàng hậu sở dĩ giúp Hoài vương, là vì Hoài vương chính là con trai của bà ta.
Cho nên bà ta mới không tiếc bất cứ giá nào giúp Hoài vương, cho nên bà ta mới có thể lạnh nhạt với thái tử như vậy.
Bởi vì thái tử căn bản không phải con trai của bà ta.
Vân Thiên Vũ hiểu rõ những điều này, không tự chủ được mở miệng nói: “Tại sao hoàng hậu làm như vậy, tự đổi con trai mình cho người khác nuôi?”