“Tông chủ không ổn rồi, người trên nhị phong bị giết hơn một nửa rồi.”
"Cái gì?"
Mặt Diệp Thu Loan tái nhợt.
Lăng Vân tông là tâm huyết bao nhiêu năm của bà ta, có thể nói đó là tất cả của bà ta, vậy mà nhị phong bị người ta tiêu diệt dễ như vậy.
Là ai? Là ai đã làm ra việc này.
Chẳng lẽ lại là Vân Thiên Vũ đó sao, nàng có bản lĩnh lớn như vậy?
Diệp Thu Loan đi thẳng về nhị phong. Mộ Lãnh Khê ở phía sau cũng muốn đi xem xem, cho nên căn dặn một nhóm người ở lại trông coi người của ngũ phong. Sau đó dẫn người đi theo Diệp Thu Loan, đi thẳng đến nhị phong.
Đợi sau khi bọn họ lên đến nhị phong, nhìn thấy khắp nơi đều hỗn loạn, cảnh vật trên ngọn núi đều bị phá hủy.
Khắp nơi đều là tứ chi bị đứt lìa, cả ngọn núi tràn ngập mùi máu tươi.
Nhị phong ngày xưa náo nhiệt, lại trở thành một mảnh đất hoang vu khô cằn, đối với Diệp Thu Loan đây là một sự đả kích rất lớn.
Bà ta hét to: “Aaaa…”
Cả khuôn mặt đều méo mó.
Vốn dĩ là khuôn mặt tuyệt mĩ như trong tranh mà giờ phút này trở nên vô cùng xấu xí.
“Đáng chết, Vân Thiên Vũ đáng chết, Mộc Thanh Nhiêu đáng chết, nếu ta bắt được các ngươi, tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi, chắc chắn sẽ băm các ngươi thành ngàn mảnh.”
Giờ khắc này người Diệp Thu Loan hận nhất không phải là Vân Thiên Vũ mà là Mộc Thanh Nhiêu.
Bởi vì bà ta biết sở dĩ người của nhị phong bị giết là do trúng độc.
Nhiều người trúng độc như vậy chủng tỏ là do nguồn nước có vấn đề.
Không có sự phối hợp của Mộc Thanh Nhiêu, chỉ dựa vào Vân Thiên Vũ vốn không có cách nào hạ độc, nàng biết được nhị phong phân bố người như nào sao? Biết được nguồn nước của nhị phong ở đâu sao? Nguồn nước của những người này dùng đâu phải chỉ ở một nơi.
Cho nên nhất định là do tiểu tiện nhân Mộc Thanh Nhiêu để lộ tình hình nội bộ nhị phong.
Vân Thiên Vũ mới có thể thuận lợi giết người của nhị phong như vậy.
“Mộc Thanh Nhiêu, ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi.”
Mộ Lãnh Khê nhìn nhị phong, cũng không thấy thương tâm, mà nghĩ cuối cùng cũng không còn ai tranh giành vị trí thứ nhất với bà ta nữa.
Phong chủ nhị phong trước đây luôn tranh giành vị trí thứ nhất với bà ta, sau này tiểu tiện nhân kia chết đi, chết đi thì hơn.
Một Lãnh Khê vui vẻ nói không nên lời, đương nhiên sự vui vẻ của bà ta sẽ không để Diệp Thu Loan nhìn thấy được.
Diệp Thu Loan lúc này đang hoàn toàn chìn đắm trong sự phẫn nộ của chính mình, cho nên vốn không phát hiện ra sự bất thường của Mộ Lãnh Khê.
Hai nữ nhân mỗi người nghĩ theo một hướng.
Đúng lúc này, có một đệ tử vội vàng chạy đến nói.
“Tông chủ, không ổn rồi người của ngũ phong được cứu đi rồi.”
Nghe được tin này Diệp Thu Loan tức giận đến không thể kiểm soát được, phun ra một ngụm máu tươi, vẫn nộ dùng chưởng đánh ra.
Nhị phong vốn chỉ bị phá hoại một phần bây giờ lập tức bị san bằng rồi.
Sau khi Diệp Thu Loan phát tiết xong, bà ta hét lớn: “Người đâu, mau lục soát cho ta, kiểm tra tất cả mọi nơi, một chỗ cũng không được bỏ sót, ngoài phạm vi Lăng Vân tông chỗ khác cũng phải kiểm ta.”
“Ta cũng muốn xem bọn họ có thể trốn đi đâu.”
Vẻ mặt Diệp Thu Loan cực kỳ méo mó, xấu đến mức dọa người, không còn dáng vẻ xinh đẹp như trước kia.
Một Lãnh Khê liếc một cái, bỗng cảm thấy sợ hãi, vội vàng sắp xếp ổn thỏa, lệnh cho toàn bộ đệ tử của các phong và tất cả các cao thủ đều đi tìm người.
Cần phải bắt tất cả đệ tử của ngũ phong lại.
Một Lãnh Khê vừa mới sắp xếp xong, Diệp Thu Loan nghĩ đến Hoa Khấp Tuyết, lúc này bà ta không còn tâm tư để tham luyến mĩ sắc nữa rồi.
“Người đâu, trói Hoa Khấp Tuyết vào cột cho ta, ta cũng muốn xem nữ nhân Mộc Thanh Nhiêu kia còn cần đứa con trai này không.”