“Tiêu Cửu Uyên, lần sau không được đặt tên bừa cho ta.”
“Được, tiểu bảo bối của ta.”
Vân Thiên Vũ nhăn mặt trừng mắt nhìn hắn, sau đó nói với Bạch Diệu: “Tiến cung đi.”
Tiêu Cửu Uyên khó hiểu: “Vũ Nhi, nàng cũng biết tâm tư mẫu hậu ta rồi, nàng còn tiến cung làm gì?”
Vân Thiên Vũ quay đầu ghé sát bên tai Tiêu Cửu Uyên, nhỏ giọng nói cho hắn biết Nam Chiêu công chúa là ai.
“Chàng nói nếu thái hậu nương nương biết này Nam Chiêu công chúa, dĩ nhiên là kẻ mang vận rủi hoàng thượng Đông Ly quốc tróc nã, chàng nói bà còn có thể bảo ta khuyên chàng lấy cô ta sao?”
Sau khi Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên ra lệnh: “Tiến cung.”
Xe ngựa quay đầu, thẳng đường tiến vào cung.
Nhưng trong xe ngựa, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó coi, quanh thân tỏa ra phẫn khí như bạo phong vũ cuồng nộ.
“Tiện nhân chết tiệt này, vậy mà lại dám mở tưởng muốn bổn vương.”
Giờ khắc này Tiêu Cửu Uyên cảm thấy bị ô nhục, rõ ràng là một nữ nhân như vậy, còn đã từng là nữ nhân của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, phút cuối cùng lại vẫn muốn gả cho hắn làm phi.
Tiện nhân không biết hổ thẹn này.
Hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Bổn vương nhất định phải giết cô ta.”
Vân Thiên Vũ tán thành lời này, bởi vì nếu chưa diệt trừ vân Thiên Tuyết, nữ nhân này sẽ lại năm lần bảy lượt như con thiêu thân muốn hại nàng.
Nàng cũng không muốn cứ phải tranh đấu với nàng ta, cho nên biện pháp tốt nhất là diệt trừ nàng ta.
“Được, chúng ta tìm cơ hội diệt trừ cô ta.”
Vân Thiên Vũ nói xong thấy Tiêu Cửu Uyên vẫn còn tức giận, liền trấn an hắn nói: “Đừng nóng giận, tức giận vì người như vậy không đáng.”
Nàng vừa nói xong, Tiêu Cửu Uyên liền quay đầu nhìn nàng, mặt cũng tiến sát lại.
“Cần ai ủi.”
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ không biết nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết muốn gì.
Vân Thiên Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu hôn hai má Tiêu Cửu Uyên một cái.
Tiêu Cửu Uyên lập tức bất mãn kháng nghị: “Miễn cưỡng, phải an ủi như vậy mới có hiệu quả.”
Hắn cúi người mạnh bạo hôn cái miệng nhỏ của Vân Thiên Vũ một cái.
Nếu không phải sợ càng hôn càng không thể ngừng lại, hắn còn muốn hôn thêm một chút.
Vân Thiên Vũ tức giận: “Tiêu Cửu Uyên, chàng lưu manh, chàng còn hôn như vậy, làm sao ta tiến cung gặp mặt thái hậu.”
“Mẫu hậu sẽ không so đo chuyện này đấy.”
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên thỏa mãn cười nói.
Đôi mắt hắn, hoàn toàn không còn Tiêu Cửu Uyên lúc trước tàn khốc máu lạnh nữa, mặt mày hắn lúc này đều là phong tình, đôi mắt sáng bóng, khuôn mặt tuấn mỹ như gợn sóng hồ, mỗi hành động đều tỏa ra hơi thở thong dong mị hoặc.
Hắn thấy Vân Thiên Vũ tức giận, lập tức chọc Vân Thiên Vũ.
“Được rồi, Vũ Nhi đừng nóng giận, tức giận sẽ không xinh đẹp nữa.”
Vân Thiên Vũ hạ quyết tâm không để ý tới hắn.
Tiêu Cửu Uyên thấy nàng tức giận, ánh mắt như nước trong veo, hai má hồng hồng thật giống một trái táo, làm cho người ta nhìn liền muốn cắn.
Tiêu Cửu Uyên ôm chặt nàng, tựa như bế bảo bối của mình.
Sau này Vũ Nhi là của hắn, nếu ai dám làm trái chủ ý của nàng, xem hắn xử lý người đó như thế nào.
“Được rồi, đừng tức giận, đừng tức giận, như vậy, ta cho nàng hôn lại.”
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên tỏ ra ta biết sai rồi, nàng đừng tức giận, còn tiến sát khuôn mặt lại gần.
Vân Thiên Vũ trực tiếp bóp mũi hắn, đến mức Tiêu Cửu Uyên nhíu mày lại, nàng mới vừa lòng cười rộ lên.
“Hừ, lần này bỏ qua cho chàng, lần sau không được hôn loạn, chàng hôn tới hôn lui như vậy, làm sao ta có thể gặp người khác. Trước mắt, ta và chàng vẫn không có quan hệ gì, vẫn nên giữ khoảng cách mới phải.”
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe đã bất mãn, hiện tại hắn hận không thể buộc nàng bên người cả ngày, cái gì gọi là giữ khoảng cách.
“Ta không đồng ý.”