Theo trực giác, Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần đều cho rằng yến tiệc đó chẳng phải chuyện lành, không nên vào cung vẫn hơn, nhưng Vân Thiên Vũ biết điều đó là không thể.
Đương triều quốc mẫu hoàng hậu truyền nàng tiến cung, nếu nàng dám không vào thì khác nào kháng chỉ trái lệnh. Khi đó nàng sẽ bị chụp một cái tội danh lớn lên đầu.
Hiện giờ trong kinh đã râm ran lời đồn nàng là hồng nhan họa thủy, nếu còn truyền ra tin kháng chỉ trái lệnh, không chừng hoàng thượng sẽ nhân đó mượn cớ xử quyết nàng mất.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ u ám, nói: "Con không thể không vào cung được, nhưng hai người cứ yên tâm, con sẽ hành xử thận trọng, không để xảy ra sơ suất gì."
"Nhưng chúng ta vẫn thấy lo lắm!"
Nghĩ mội hồi, Tiêu Lăng Phong lại nói: "Hay là cho Thần Nhi vào cung với con đi."
Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Thôi ạ, hoàng hậu chỉ mở tiệc chiêu đãi ba người nữ quyến, Dạ Thần mà theo con vào, thể nào cũng bị hoàng hậu quở trách. Hai người chớ lo cho con, con sẽ không gặp bất lợi gì đâu."
Chưa kể đến người dưới trướng của nàng, nội Hắc Diệu và một đội Long Lân quân Tiêu Cửu Uyên để lại thôi, nàng cũng đã chẳng gặp bất lợi rồi.
Vả lại Vân Thiên Vũ thấy hiện giờ hoàng hậu không có lý do gì để ra tay với nàng. Trước đây hoàng hậu có thái tử làm chỗ dựa, muốn nâng đỡ thái tử lên ngôi nên phải kiêng dè Tiêu Cửu Uyên. Nhưng giờ đây hoàng hậu đã không còn hoàng tử, thì bất kể vị hoàng tử nào lên ngôi cũng chẳng can hệ tới bà ta. Bởi thế bà ta việc gì phải lao tâm hãm hại nàng trong khi chẳng đạt được kết quả tốt đẹp gì.
Vậy nên theo quan điểm của nàng, hoàng hậu không thể nào ra tay với nàng.
Vân Thiên Vũ lại khuyên nhủ Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần dăm câu, rồi mới dẫn Diệp Gia vào cung theo.
Điêu Gia và Tiểu Anh đương nhiên luôn nấp trong chỗ tối theo đuôi nàng suốt dọc đường. Ngoài họ ra, còn có Ảnh Tử, Hắc Diệu và người của Long Lân quân, thành thử nàng không lo lắng điều gì.
Hoàng cung, cung điện của hoàng hậu.
Lúc Vân Thiên Vũ đến, hai nàng tiểu thư kia đã có mặt từ trước.
Trong điện, tiệc rượu đã bày dọn sẵn, chỉ thiếu mỗi hoàng hậu chưa đến. Yến Thanh Phong phủ Yến Bắc hầu và Tô Phi Yên phủ Tô quốc công đang trò chuyện với nhau.
Nhìn thấy Vân Thiên Vũ là Yến Thanh Phong lại nhớ đến thân phận của nàng, tim liền đau nhói lên. Nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn không biểu lộ điều gì, chỉ đứng lên gọi Vân Thiên Vũ sang chuyện gẫu cùng.
Tô Phi Yên thì lại ngồi im không nhúc nhích, thấy Vân Thiên Vũ bước tới, bèn cất giọng đầy thâm ý: "Linh Nghi quận chúa có biết chuyện thái tử Nam Chiêu tiến đánh Đông Ly chúng ta từ Phượng Hoàng Lĩnh không?"
Vân Thiên Vũ sa sầm mặt, quay đầu lạnh lùng nhìn Tô Phi Yên, song nàng không đáp lại một lời mà chờ xem nàng ta nói gì.
Quả nhiên Tô Phi Yên lại nói tiếp: "Nếu thái tử Nam Chiêu công phá quận Thanh Bình, thì sẽ kéo quân từ giữa hồ Hồng Động bên ngoài Phượng Hoàng Lĩnh xuống, đến lúc đó bách tính sẽ chết nhiều vô kể."
Nói đến cuối, Tô Phi Yên căm phẫn cùng cực: "Nếu bách tính chết, thì ngươi chính là kẻ tội đồ của Đông Ly quốc ta."
Sắc diện Vân Thiên Vũ khó coi vô cùng, lạnh lùng châm chọc Tô Phi Yên: "Tại sao ta lại là kẻ tội đồ, đầu tiên, thái tử Nam Chiêu có công phá được Phượng Hoàng Lĩnh hay không còn chưa biết, chân trước Ly thân vương gia mới dẫn binh thẳng tiến quận Thanh Bình, chân sau các người đã cho rằng Nam Chiêu sẽ công phá quận Thanh Bình, ta muốn hỏi rốt cuộc các người cho rằng thái tử Nam Chiêu quá lợi hại, hay là cho rằng Ly thân vương gia Đông Ly ta quá bất tài."
Dứt lời, nàng lại nói thêm: "Lùi một vạn bước mà nói, cho dù thái tử Nam Chiêu có đánh thắng, công phá quận Thanh Bình, thì đây cũng là cuộc chiến giữa hai quốc gia, giả như Đông Ly có thất bại, cũng chỉ chứng tỏ Đông Ly bất tài, cớ sao lại đổ trách nhiệm lên đầu ta, lẽ nào an nguy của một quốc gia phải được xây dựng trên nền tảng của một nữ nhân?"
"Còn nữa, tại sao ta phải hi sinh hạnh phúc của mình vì người khác, mà các người còn trưng ra vẻ mặt như thể đó là lẽ đương nhiên, đúng là nực cười."