Hơn nữa ai nấy đều tu dưỡng vô cùng tốt, hết sức khách khí với nhau, nói chuyện cũng tiến thoái lễ độ.
Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên đi tới một bên, Vân Thiên Vũ ngồi xuống, lúc người khác không chú ý liền lấy khăn trùm đầu xuống cất đi.
Một là nơi này cũng không có nhiều người, hai là có thể sau đó sẽ tỷ thí, nàng mang khăn trùm sẽ bất tiện.
Cho nên nàng lấy xuống vẫn tốt hơn.
Vân Thiên Vũ vừa mới lấy khăn trùm xuống, tiếng nói chuyện của Hạ lão vang lên phía sau: “Tới đây, tới đây, ta là vì tôn trọng các người mới giới thiệu một vị thiên cấp luyện đan sư.”
Thánh cấp luyện đan sư giống như Đỗ Long đại sư ở tây đại lục rất ít, thiên cấp luyện đan sư cũng không nhiều lắm, phần lớn đều là địa cấp luyện đan sư.
Cho nên thiên cấp luyện đan sư đặc biệc được mọi người tôn trọng.
Chính là bởi vì như vậy, Hạ lão nói với vài lão bạn giới thiệu thiên cấp luyện đan sư, mấy người đó rất vui vẻ.
Nhưng sau khi nhìn thấy Vân Thiên Vũ, mấy người trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu không có phản ứng gì.
Trong đó có người chỉ Vân Thiên Vũ hỏi Hạ lão: “Ngươi nói vị này chính là thiên cấp luyện đan sư.”
“Đúng vậy.” Hạ lão nhìn người khác kinh ngạc, nhớ tới vẻ kinh ngạc của mình trước đây, không khỏi không thoải mái.
Lần này chẳng những là Hã lão khiến vài vị luyện đan sư kinh ngạc, ngay cả những luyện đan sư chỗ khác cũng kinh ngạc, cuối cùng rất nhiều người nhìn sang, còn có mấy người vây lại, vẻ mặt khó tin nhìn Vân Thiên Vũ.
Tiểu cô nương này bao nhiêu tuổi chứ? Mà đã là thiên cấp luyện đan sư.
Không đúng, bọn họ không tin.
Nếu như nàng là thiên cấp luyện đan sư, làm sao bọn họ chịu nổi.
Bọn họ tuyệt đối không tin chuyện như vậy.
“Làm sao có thể? Ta không tin chuyện như vậy.”
“Ta cũng hiểu rất rõ, thiên cấp luyện đan sư không phải dễ dàng mà trở thành, đầu tiên không cần nói phải có đan đỉnh thượng hạng, sau đó là dị hỏa, không phải người tầm thường có thể có được, tiểu cô nương này tuổi còn trẻ như vậy, cho dù có dị hỏa thì nàng ta khống chế được sao?”
Mọi người càng nghĩ càng không tin, cuối cùng nghị luận ngay trước mặt Vân Thiên Vũ.
Nói chung mọi người không tin việc này là thật.
Vừa đúng lúc này có người kêu: “Đỗ Long đại sư tới.”
Lần này mọi người nhìn theo.
Vân Thiên Vũ cũng ngẩng đầu nhìn sang, liền nhìn thấy bên ngoài hành lang có mấy người phồn hoa như gấm đi đến, đứng đầu là một nam tử trung niên, người trung niên mặc đồ trằng thêu kim văn hoa bào, từng bước ưu nhã dẫn theo mấy tên thủ hạ đi tới.
Trên người của người này khí chất cao quý vô cùng, phảng phất như ánh trăng sáng.
Lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nam tử.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, những người khác đã rối rít chen tới phía trước, ai cũng cung kính chào hỏi nam nhân này.
“Bái kiến Đỗ Long đại sư.”
Thì ra người này là Đỗ Long đại sư, đại hội luyện đan sư của Tê Hà cốc lần này cũng do y tổ chức.
Mà sở dĩ y tổ chức đại hội luyện đan sư như vậy là muốn người khác nghiên cứu đan phương với mình.
Đỗ Long đại sư phía trước đã dõng dạc nói: “Cảm tạ các vị hôm nay tới tham gia, ta không nói lời khách sáo, sở dĩ hôm nay ta tổ chức đại hội luyện đan sư là bởi vì ta nghiên cứu ra một toa đan dược, thế nhưng toa đan dược này không biết có khuyết điểm ở khâu nào, cho dù như thế nào cũng không dung hợp được.”
“Chính vì vậy, cho nên ta mới tổ chức đại hội luyện đan sư, hôm nay ở đây sẽ cử hành một cuộc thi đấu nho nhỏ, tìm ra ba luyện đan sư đứng đầu, sẽ cùng ta nghiên cứu đan phương này, cuối cùng đan phương này sẽ thuộc và bốn người bọn ta.”
Đỗ Long đại sư chính là thánh cấp luyện đan sư, y nghiên cứu ra đan phương tất nhiên là vô cùng lợi hại, cho nên mọi người đều hi vọng.
Cơ hội như vậy không phải là chuyện thường xuyên xảy ra.