Sau đó kịp phản ứng lại, gương mặt bỗng đỏ ửng lên, trực giác mách bảo nàng lùi lại, đi ra khỏi đó.
Nhưng nam tử đang dựa vào Bạch Ngọc Trì kia, đột nhiên vung tay lên.
Cánh cửa phía sau Vân Thiên Vũ đóng ầm một tiếng.
Hắn di chuyển người, đi ra khỏi Bạch Ngọc Trì.
Nhưng lúc hắn bước ra, không quên đưa tay ra lấy một mảnh vải trắng to rộng dùng để lau mình và quấn quanh nửa thân dưới của mình.
Tuy chỉ như vậy nhưng đối với Vân Thiên Vũ mà nói, vẫn cực kỳ kích thích.
Tuy nàng đến từ hiện đại, cũng rất ít khi đối mặt trực diện với hình ảnh mỹ nam nửa thân để trần như thế.
Cho nên nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên quấn mảnh vải trắng, đi từng bước tới.
Nàng bỗng lui về phía sau, đồng thời nuốt ngụm nước bọt.
Người này đúng là báu vật trời sinh.
Đây là nàng kiếm được ư?
Vân Thiên Vũ nghĩ rất nghiêm túc.
Đối diện ánh mắt thâm thúy từ từ cháy lên ngọn lửa của Tiêu Cửu Uyên, bị thiêu đốt thành một mống, ngọn lửa nóng cháy kia mang theo dục vọng nguyên thủy, nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Vũ giống như nàng chính là đồ ăn ngon miệng của hắn.
Hắn như vậy càng làm cho Vân Thiên Vũ không biết làm sao, nàng chỉ vào Tiêu Cửu Uyên kêu lên.
“Ngươi, ngươi đứng lại, đừng nhúc nhích.”
Tiêu Cửu Uyên thực sự đứng yên như nàng nói.
Vân Thiên Vũ thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, tuy không có gì, nhưng nàng thấy rất khẩn trương.
Vân Thiên Vũ không dám nhìn dáng người hoàn mỹ của Tiêu Cửu Uyên, ánh mắt hơi ngại ngùng, vội vàng nói: “Ta tới đây muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có đột phá Lam Linh đỉnh không?”
Giọng khàn khàn của Tiêu Cửu Uyên vang lên: “Có đột phá.”
Hắn dứt lời, Vân Thiên Vũ quay đầu chạy nhanh ra ngoài: “Vậy ngươi từ từ tắm đi, ta ra ngoài trước.”
Chỉ là nàng còn chưa có kịp chạy đi, Tiêu Cửu Uyên bay tới giống như là một u linh, nhanh chóng chặn cửa, cũng chặn đường đi của Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ đang định mở cửa, không ngờ lại bị người này đột nhiên bay tới cản trở đường đi của nàng, cho nên đâm đầu vào người Tiêu Cửu Uyên.
Cơ bắp trên người Tiêu Cửu Uyên vô cùng rắn chắc, va chạm này khiến nàng bị đau, không nhịn được giơ tay xoa đầu.
Không có việc gì thì thịt trên người cứng vậy làm gì.
Tiêu Cửu Uyên vội duỗi tay ra ôm lấy eo Vân Thiên Vũ, hai người chỉ cách một tầng vải trắng, dán sán vào nhau.
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói sung sướng của Tiêu Cửu Uyên: “Vũ Nhi, có vừa lòng dáng người vi phu không?”
Vân Thiên Vũ dích sát vào ngực hắn, nghe giọng nói mờ ám say lòng người của hắn, tim đập bùm bùm vô cùng nhanh.
Mỗi một mạnh máu trên người nàng đều bị hắn làm cho mềm yếu, hận không thể nhào vào hắn.
Nhưng mà trong tiềm thức, nàng vẫn thẹn thùng, tâm trạng rối bời như vậy, khiến cho nàng vừa đẹp vừa động lòng người.
Cuối cùng Tiêu Cửu Uyên không khống chế được tâm trạng kích động của mình, hắn đưa tay ra ôm chặt eo nhỏ của Vân Thiên Vũ, ôm nàng đi tới căn phòng ở bên.
Thì ra bên cạnh phòng tắm còn một phòng thay đồ, bên trong có một chiếc giường mỹ nhân rất lớn để cho người ta nghỉ ngơi.
Tiêu Cửu Uyên đặt Vân Thiên Vũ trên giường mỹ nhân, cúi người đè xuống.
Nhìn nữ tử dịu yêu kiều mỹ dưới thân, đây là người hắn thích và để ý.
Mỗi mạch máu trong người hắn đều kêu gào muốn nàng, muốn ăn nàng.
Như vậy nàng chính là của hắn, tất cả đều là của hắn.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ, cũng làm như vậy, hắn cúi người hôn lên cái miệng nhỏ của Vân Thiên Vũ.
Một nụ hôn này khác với dịu dàng tinh tế thường ngày, giống như mưa rền gió dữ mang theo ngọn lửa cháy bỏng.