Rõ ràng là nàng đã bị trúng thôi tình tán, chỉ là không nặng lắm: “Ngạo Minh, mau đi mở cửa sổ đằng sau ra một chút.”
Ngạo Minh lắc mình một cái liền biến mất.
Vân Thiên Vũ lại dặn dò Điêu Gia mở cửa trước ra một chút.
Đợi sắp xếp xong mọi chuyện, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn biểu tỷ Diệp Gia, phát hiện mặt của nàng cũng rất đỏ.
Vân Thiên Vũ lập tức lấy một viên đan dược từ trong Phượng Linh giới đưa cho Diệp Gia.
Đan dược này tuy không thể giải được thôi tình tán nhưng có thể làm giảm bớt tác dụng của thôi tình tán, khiến cho người ta không đến mức không khống chế nổi bản thân.
Nhưng đan dược chỉ có một viên, sau khi Diệp Gia ăn rồi thì Vân Thiên Vũ không có, nàng lập tức rút ngân châm ra, châm vào mấy huyệt đạo trên người.
Dùng ngân châm áp chế thôi tình tán.
Ở trong phòng, vẻ mặt của ba con linh thú Ngạo Minh và Điêu Gia, Tiểu Anh rất khó coi.
Vẻ mặt của Diệp Gia cũng vô cùng khó coi.
Chỉ nghe thấy thôi tình tán liền biết thái tử đêm nay định làm gì.
Lúc trước ở An thân vương phủ gã đưa ra ý muốn lấy biểu muội làm đông cung thái tử phi, bị biểu muội đuổi đi.
Thái tử ghi hận biểu muội, cho nên giở thủ đoạn định gạo nấu thành cơm.
Chỉ sợ gã chẳng những muốn gạo nấu thành cơm, còn muốn hung hăng nhục nhã biểu muội, nếu chuyện này thật sự thành công, thái tử nhất định sẽ không cho biểu muội vị trí thái tử phi mà chắc chắc chỉ cho biểu muội vị trí trắc phi thôi.
Thật đáng hận, thật đáng ghê tởm.
Trong phòng, mặt Vân Thiên Vũ tối sầm nàng hạ lệnh: “Ngạo Minh, Điêu Gia, đợi một lát nữa sau khi tên nam nhân kia vào, các ngươi canh giữ cửa trước và cửa sổ, không có lệnh của ta không cho bất cứ ai vào phòng.”
“Vâng, chủ tử.” Ngạo minh và Điêu Gia nghe lệnh.
Vân Thiên Vũ lại lệnh cho Ảnh Tử: “Nếu thuộc hạ của thái tử muốn bước vào, hãy ngăn cản cho ta.”
“Vâng, chủ tử.” Ảnh Tử trầm giọng tuân lệnh.
Sau khi sắp xếp xong những việc này, Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia ở trong phòng, hung hăng nói: “Tỷ đem khăn trải bàn lại đây, đợi lát nữa tên nam nhân kia vào hãy dùng khăn trải bàn trùm vào đầu của gã, đánh thật mạnh cho muội, đánh cho chết luôn.”
Tên thái tử cặn bã lại dám tính kế nàng, rõ ràng là muốn chết.
Hôm nay nàng không đánh chết hắn cũng phải đánh cho hắn trở thành tàn phế.
Diệp Gia lập tức đồng ý, đi qua lấy khăn trải bàn.
Mọi người đều vào vị trí của mình.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, giọng Vân Thiên Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Ai da, đầu của ta choáng váng quá, xảy ra chuyện gì vậy? Diệp Gia, người muội hơi nóng, hơi khát nước, tỷ xem thử trong phòng có nước không? Sao cung nữ đi lấy y phục bây giờ vẫn chưa tới, hay là chúng ta ra ngoài xem thử xem. Diệp Gia, tỷ làm sao vậy?”
Tiếng nói trong phòng vang lên một lúc thì ở bên ngoài có một bóng người lén đến cửa sau, sau đó nhanh chóng lách vào phòng.
Đợi gã vừa bước vào, Diệp Gia liền xông ra, trùm khăn trải bàn lên đầu kẻ vừa tới, cũng không cần biết kẻ đó là ai, lập tức thi triển linh lực ép lên người kẻ đó rồi đánh vào đầu.
Vân Thiên Vũ cũng không nhàn rỗi mà tiến lên phía trước trợ giúp Diệp Gia đối phó thái tử.
Trong phòng, hai nữ nhân hung hăng đánh thật mạnh vào thái tử.
Thái tử Tiêu Ngạo Thiên không có linh lực, cho nên hoàn toàn không có khả năng đối phó với Vân Thiên Vũ và Diệp Gia, gã nhanh chóng bị đánh bầm dập mặt mũi, vô cùng thê thảm.
Lúc này gã không còn kiêng dè thân phận của mình nữa, nếu gã không nói ra thân phận của mình chỉ sợ sẽ bị đánh chết: “Ta là thái...”
Đáng tiếc gã chưa nói xong đã bị Vân Thiên Vũ đánh thật mạnh vào mồm, gã phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời gãy hai cái răng.