Xem ra gia tộc sau lưng Phượng Vô Nhai ở tây đại lục rất ghê gớm, lúc trước rõ ràng Phượng Vô Nhai bị điên, bọn họ vừa ra tay liền cứu được, bây giờ nhìn dáng vẻ Phượng Vô Nhai thần bí rõ ràng là rất có bối cảnh gia tộc.
Nếu như vậy nàng liền không tiện hỏi nhiều.
Vân Thiên Vũ không nói thêm nữa, nhưng Phượng Vô Nhai không giấu giếm nàng.
Hắn vươn tay kéo tay Vân Thiên Vũ, sau đó nhẹ nhàng viết hai chữ vào lòng bàn tay.
Chu Tước.
Chu Tước, Vân Thiên Vũ kinh ngạc, chẳng lẽ Phượng Vô Nhai nói đến là tứ đại gia tộc Chu Tước thế gia sao?
Nghĩ đến Chu Tước thế gia, nàng liền nhớ đến lần bản thân bị truy sát, suýt chút nữa bị Thanh Long thế gia hại chết.
Ảnh Tử vì cứu nàng mà bị người của Thanh Long thế gia giết chết, mà cuối cùng nàng còn vội vã nhảy xuống vách núi.
Nàng sẽ không bỏ qua cho Thanh Long thế gia.
Dường như trong phút chốc đôi mắt Vân Thiên Vũ lạnh lẽo, bởi vì cực kỳ căm ghét Thanh Long thế gia.
Cho nên liên quan đến Chu Tước thế gia cũng không thích, nhưng nàng cũng không nói gì thêm.
Phượng Vô Nhai bên cạnh lập tức cảm nhận được vẻ mặt nàng không tốt lắm, nhanh tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”
Vân Thiên Vũ đang muốn nói, Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh sắc mặt âm trầm mở miệng: “Các người xong chưa?”
Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai lập tức nhớ tới hắn, nhanh chóng ngồi xuống, tiếp tục xem đấu gía trước mặt.
Phần thứ nhất của bản đồ kho báu đã bán đấu giá xong, cuối cùng giá bán là một trăm vạn lượng tử kim tệ.
Nói thật cái giá này không phải ai cũng trả được.
Cái này phải là đại thế lực, hoặc là người có tiền mới có thể ra giá như vậy.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn về phía người đấu giá được phần thứ nhất bản đồ kho báu, nói nhanh: “Người này lai lịch ra sao?”
“Ta thấy hình như là một trong ngũ cung.”
“A, các người nhìn kỹ một chút, nhìn xem người nào yếu nhất, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người cướp bản đồ kho báu hoặc tài liệu kia.”
Vân Thiên Vũ nói xong, sau đó không ai nói tiếp.
Tất cả mọi người trong phòng đấu giá đều nhìn chằm chằm vào một phần bản đồ kho báu đấu giá.
Rất nhiều người vì không đấu giá nổi nên cuối cùng đa số đều không tham gia đấu giá bởi vì mỗi một phần bản đồ kho báu đều có thể lên tới hơn trăm vạn tử kim tệ.
Cuối cùng không đấu giá nổi nữa liền liếc mắt nhìn chằm chằm vào những người khác, giống Vân Thiên Vũ và đám người Tiêu Cửu Uyên cùng có một ý nghĩ trong đầu.
Nghĩ đến bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Trên đài, hai mươi lăm phần có liên quan tới kho báu Bạch Vân lần lượt được bán đấu giá.
Đấu giá đền mức mọi người hết sức phấn khởi, người không đấu giá được trong lòng buồn bã thất vọng, đồng thời âm thầm nghĩ cách trong lòng.
Đấu giá sư Mỹ Ngọc trên đài tâm tình vô cùng tốt mở miệng: "Được rồi, hôm nay toàn bộ bản đồ về kho báu Bạch Vân và tài liệu đều được bán đấu giá hết, chúc mừng các vị, cuối cùng có thể thuận lợi lấy được bảo bối từ trong kho báu Bạch Vân.”
Dưới đài vang lên tiếng bàn tán náo nhiệt của mọi người.
Người đấu giá được bản đồ thì kích động, không đấu giá được bàn đồ thì ảo não chửi rủa.
Vân Thiên Vũ thì hỏi Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai bên cạnh: “Các người nhìn ra người yếu nhất đấu giá được bản đồ chưa?”
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai hơi gật đầu.
Hai người đồng thanh nói: “Học viện Thương Long có người đấu giá được một phần, so sánh với người của các đại thế lực thì rõ ràng người của học viện Thương Long thế lực không cường đại bằng.”
“Vậy thì chúng ta chỉ cần chú ý vào học viện Thương Long là được rồi.”
“Được.” Ba người đồng thời quyết định, bọn họ chọn mục tiêu chăm chú nhìn vào người học viện Thương Long.
Phòng đấu giá, người đấu giá được đã lấy đi bản đồ kho báu.
Còn người không đấu giá được thì hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.